Con gái tôi, Minh Anh, năm nay 34 tuổi. Nó không phải là một mỹ nhân, nhan sắc chỉ ở mức bình thường, nhưng tính cách thì mạnh mẽ và cá tính đến mức cứng đầu. Từ hồi còn trẻ, Minh Anh đã tuyên bố xanh rờn: “Con không lấy chồng đâu, trừ phi đó là một đại gia!” Tôi ban đầu chỉ nghĩ đó là lời nói đùa của tuổi trẻ, nhưng qua thời gian, tôi nhận ra nó nghiêm túc. Bạn bè, người quen giới thiệu bao nhiêu mối, từ kỹ sư, bác sĩ đến doanh nhân nhỏ, Minh Anh đều lắc đầu. “Mẹ không hiểu à? Con muốn một người giàu có, phải thật sự giàu có, không thì thà ở vậy còn hơn!”

Tôi lo lắm. Tuổi tác nó ngày càng lớn, nhan sắc thì không còn tươi tắn như xưa, vậy mà ngày nào nó cũng chăm chút váy áo, son phấn, đi dự tiệc sang trọng hay cà phê ở những nơi đắt đỏ. Tôi hỏi: “Con kiếm đâu ra tiền mà sống kiểu đó?” Nó cười bí ẩn: “Mẹ cứ yên tâm, con có cách.” Tôi nghi ngờ, nhưng nó không bao giờ kể chi tiết, chỉ bảo đang làm “dự án cá nhân”.

Rồi một ngày, Minh Anh đột ngột dẫn về một người đàn ông. Anh ta trông lịch lãm, mặc vest đắt tiền, đeo đồng hồ vàng sáng loáng, đi xe hơi bóng lộn. Tên anh ta là Hoàng, 45 tuổi, tự xưng là một doanh nhân thành đạt trong ngành bất động sản. Tôi mừng như bắt được vàng, nghĩ rằng cuối cùng con gái tôi cũng tìm được “đại gia” như nó mơ ước. Hoàng nói chuyện nhẹ nhàng, tặng tôi một chiếc túi xách hàng hiệu làm quà ra mắt. Minh Anh thì rạng rỡ, khoe: “Mẹ thấy chưa, con nói là làm được mà!”

Họ nhanh chóng đính hôn. Hoàng hứa sẽ tổ chức đám cưới hoành tráng, mua cho Minh Anh một căn biệt thự và đưa nó đi du lịch châu Âu ngay sau lễ cưới. Tôi thở phào, nghĩ rằng cuộc đời con gái cuối cùng cũng ổn. Nhưng rồi, vài tuần trước đám cưới, tôi tình cờ nghe lỏm được cuộc điện thoại của Minh Anh. Giọng nó lạnh lùng: “Cứ làm đúng kế hoạch, đừng để lộ. Tiền vào tài khoản rồi chứ? Tốt, xong vụ này, anh biến đi đâu thì biến.”

Tôi sững sờ, lòng dấy lên nghi ngờ. Tôi bí mật thuê người điều tra Hoàng. Kết quả khiến tôi chết lặng: Hoàng không phải đại gia thật sự. Anh ta chỉ là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, từng dàn dựng thân phận giàu có để lừa tiền các gia đình khá giả. Nhưng điều kỳ lạ là Minh Anh biết rõ điều đó. Hóa ra, “dự án cá nhân” của nó không phải là công việc bình thường, mà là một kế hoạch tinh vi: Minh Anh thuê Hoàng đóng giả đại gia, đính hôn với nó để lấy lòng tin từ tôi và họ hàng. Sau đó, nó sẽ giả vờ bị Hoàng lừa, kêu khóc đòi tôi bán đất đai, tài sản để “giúp” nó vượt qua cú sốc, rồi cả hai sẽ chia nhau số tiền và cao chạy xa bay.

Đêm trước đám cưới, tôi gọi Minh Anh vào phòng. Nó vẫn cười tươi, hỏi: “Mẹ chuẩn bị phong bì cho con chưa?” Tôi bình tĩnh đặt xấp ảnh chụp Hoàng cùng hồ sơ điều tra lên bàn, nói: “Mẹ không ngờ con lại giỏi đến thế. Nhưng con quên một điều: mẹ cũng không phải người dễ bị qua mặt.” Minh Anh tái mặt, lắp bắp thanh minh, nhưng tôi cắt lời: “Mẹ sẽ không bán đất. Còn Hoàng, mẹ đã báo công an. Giờ thì tùy con, ở lại làm lại từ đầu hay đi theo ‘đại gia’ của con vào tù.”

Minh Anh im lặng, rồi bật khóc. Lần đầu tiên sau bao năm, tôi thấy nó yếu đuối như một đứa trẻ. Nhưng trong lòng tôi, niềm tin đã vỡ vụn. Hóa ra, “đại gia” thật sự trong câu chuyện này không phải Hoàng, cũng không phải ai xa lạ, mà là chính con gái tôi – một “đại gia” của sự toan tính