Bốn năm, gần một nghìn năm trăm ngày, tôi cắm mặt vào công việc, từ sáng sớm đến đêm muộn, chẳng dám nghỉ ngơi, chẳng dám mơ mộng. Mỗi tháng, lương vừa về là tôi gửi ngay về quê, chỉ giữ lại chút ít đủ sống qua ngày ở thành phố. Tôi không dám mua quần áo mới, không dám ăn một bữa tử tế, chỉ cơm bụi với rau luộc qua ngày. Tất cả cũng chỉ vì một mục tiêu: chuộc lại cái sổ đỏ mà bố mẹ đã phải cầm cố để lo cho tôi ăn học.
Ngày bố gọi điện lên, giọng run run: “Con ơi, nhà mình khó quá, phải cầm sổ đỏ rồi…”, tôi đứng lặng giữa phố xá ồn ào, nước mắt rơi mà chẳng ai hay. Cái sổ đỏ ấy không chỉ là mảnh đất tổ tiên để lại, mà còn là mồ hôi, là máu của bố mẹ tôi – những ngày còng lưng trên đồng, những đêm mẹ thức trắng vá áo cho tôi đi học. Vậy mà, chỉ vì tôi, vì cái ước mơ “đổi đời” của thằng con trai, bố mẹ phải đánh đổi tất cả.
Tôi lao vào làm, chẳng quản ngày đêm. Công việc đầu tiên, lương ba cọc ba đồng, tôi cắn răng chịu. Công việc thứ hai, thứ ba, tôi nhận thêm ngoài giờ, có hôm ngủ gục trên bàn phím, tay vẫn gõ dở dòng code. Bạn bè bảo tôi khùng, “sống thế để làm gì?”, nhưng chúng đâu hiểu, mỗi đồng tôi kiếm được là từng nhát dao cắt vào lòng khi nghĩ đến bố mẹ ở quê, già yếu mà vẫn phải loay hoay vì nợ nần.
Ngày cầm số tiền cuối cùng trả cho ngân hàng, tôi run run đưa tay nhận lại cái sổ đỏ. Mảnh giấy nhàu nhĩ, lem mực, nhưng với tôi, nó nặng như cả một đời người. Tôi về quê, đặt nó vào tay bố. Ông ngồi đó, mắt đỏ hoe, chẳng nói được lời nào, chỉ nắm chặt tay tôi. Mẹ đứng sau lưng, quay đi lau nước mắt. Tôi quỳ xuống, muốn xin lỗi, muốn nói rằng con đã sai khi để bố mẹ khổ thế này, nhưng cổ họng nghẹn lại, chẳng thốt nên lời.
Bốn năm, tôi chuộc được cái sổ đỏ về cho bố mẹ, nhưng tôi biết, cái tôi không bao giờ chuộc lại được là những nếp nhăn thêm sâu trên mặt bố, là mái tóc mẹ bạc trắng vì lo toan. Giá như ngày đó tôi đừng mơ cao, đừng rời quê, có lẽ bố mẹ đã không phải chịu cảnh này. Cái sổ đỏ nằm đó, nhưng lòng tôi vẫn trống rỗng, day dứt, xót xa, vì tôi biết, tôi đã trả giá bằng chính tuổi xuân của bố mẹ mình.
News
“Hố t:ử thần” nu:ốt ng/ười ở Bắc Kạn: Diện tích ngày càng mở rộng, đu dây xuống kiếm nhưng không thấy gì ngoài…
“Hố t;ử thần” trên Quốc lộ 3B tiếp tục sụt lún, miệng hố mở rộng hơn lúc ban đầu, mực nước dâng cao gây khó khăn cho công tác tìm kiếm nạn nhân mất tích. Sáng 4/6, bà Hoàng Thị…
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
End of content
No more pages to load