Tôi bỏ nhà đi đúng một tuần, không phải vì giận chồng hay con, mà vì mệt mỏi với cuộc sống quanh quẩn trong căn nhà chật chội, nơi tiếng cãi vã của con rể – thằng Tuấn – và con gái tôi – cái Linh – cứ vang lên không ngớt. Tôi về quê, ở nhà chị gái, để đầu óc được yên tĩnh. Nhưng đến ngày thứ bảy, Linh gọi điện, giọng run run: “Mẹ về đi, anh Tuấn lạ lắm, con sợ…” Tôi không hỏi nhiều, vội bắt xe về ngay.
Về đến nhà, trời đã chập tối. Cửa hé mở, mùi lá trầu không thoảng ra từ bếp khiến tôi ngỡ ngàng. Thằng Tuấn đứng đó, tay khuấy nồi nước sôi sùng sục, khuôn mặt hốc hác, mắt thâm quầng như người mất ngủ mấy đêm liền. Thấy tôi, nó vội tắt bếp, bưng nồi nước đặt lên bàn, rồi quỳ sụp xuống trước mặt tôi: “Mẹ, con xin mẹ một việc. Mẹ tha thứ cho con, và giúp con một lần này thôi!”
Tôi sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì cái Linh từ trong phòng chạy ra, ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở: “Mẹ ơi, anh Tuấn làm chuyện động trời rồi!” Tôi đẩy Linh ra, nhìn thằng Tuấn, giọng nghiêm nghị: “Mày nói rõ xem, chuyện gì mà mày phải nấu nước lá trầu không, lại còn quỳ xin tao?” Tuấn cúi đầu, tay run run, rồi kể một câu chuyện khiến tôi lạnh sống lưng.
Hóa ra trong tuần tôi đi vắng, Tuấn đã gây ra một vụ lộn xộn lớn. Nó vay tiền xã hội đen để chơi cá độ bóng đá, thua sạch 200 triệu đồng. Chủ nợ đến nhà đòi, dọa chặt tay nếu không trả trong ba ngày. Linh hoảng loạn, định bán nhẫn cưới, nhưng Tuấn ngăn lại, bảo để nó tự lo. Rồi đêm qua, trong cơn tuyệt vọng, Tuấn lén vào phòng tôi, lấy trộm cuốn sổ đỏ – tài sản duy nhất của gia đình – định mang đi cầm cố. Nhưng khi mở tủ, nó phát hiện cuốn sổ không còn đó.
Tôi nhíu mày: “Mày nói gì? Sổ đỏ tao giữ kỹ lắm, sao mất được?” Tuấn ngẩng lên, mắt đỏ hoe: “Con không biết! Con lục tung tủ, không thấy đâu cả. Con nghĩ… hay mẹ giấu ở đâu rồi?” Tôi bàng hoàng, vì tôi nhớ rõ ràng mình đã cất sổ trong ngăn bí mật của tủ trước khi đi. Nhưng giờ không phải lúc truy vấn, tôi hỏi tiếp: “Thế nồi nước lá trầu không này là sao?”
Tuấn lắp bắp: “Con… con nghe bà hàng xóm bảo, nước lá trầu không tẩy uế, xua đuổi xui xẻo. Con nấu để tắm, cầu xin mẹ tha thứ, rồi xin mẹ giúp con trả nợ. Con biết mình sai, nhưng con không muốn mất Linh, mất gia đình!” Linh đứng bên, vừa khóc vừa mắng: “Anh ngu quá, sao không nói sớm với em?” Tôi thở dài, nhìn nồi nước nghi ngút khói, lòng rối như tơ.
Đêm đó, tôi lục lại tủ, và quả nhiên cuốn sổ đỏ vẫn nằm yên trong ngăn bí mật – chỗ Tuấn không biết. Tôi thở phào, nhưng không nói gì với nó. Sáng hôm sau, tôi gọi Tuấn ra, đưa cho nó 50 triệu đồng – số tiền tôi để dành mấy năm nay – và bảo: “Đây là lần cuối tao giúp mày. Trả nợ đi, rồi làm lại từ đầu. Nhưng tao nói trước, sổ đỏ không bao giờ mày động vào được!” Tuấn mừng rỡ, quỳ xuống cảm ơn rối rít. Tôi tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó.
Nhưng cái kết thật sự đến vào tối hôm ấy, khi tôi đang ngồi uống trà thì điện thoại reo. Một giọng đàn ông lạ vang lên: “Bà là mẹ vợ thằng Tuấn đúng không? Nó trả tao 50 triệu rồi, nhưng bà nên biết, nó không chỉ nợ tao 200 triệu. Nó còn nợ một băng khác 500 triệu nữa, và bọn tao đang trên đường đến nhà bà đây!” Tôi chết lặng, tay run run làm rơi cốc trà vỡ tan. Quay sang nhìn Tuấn, tôi thấy nó đang ngồi co ro ở góc nhà, mặt trắng bệch, thì thầm: “Con xin lỗi mẹ… con chưa kể hết.”
Chưa kịp phản ứng, tôi nghe tiếng xe máy rú ngoài ngõ, rồi tiếng đập cửa ầm ầm. Linh hét lên, ôm tôi khóc. Nhưng bất ngờ hơn cả, từ trong bếp, nồi nước lá trầu không Tuấn nấu bỗng sôi sùng sục dù không ai bật lửa, mùi hương nồng nặc lan khắp nhà. Đám người ngoài cửa bỗng im bặt, rồi tôi nghe tiếng la hét: “Ma quỷ gì thế này? Chạy đi!” Chúng bỏ đi trong hoảng loạn, để lại sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Tôi quay sang Tuấn, nó run rẩy: “Con… con không biết thật, mẹ ơi!” Tôi nhìn nồi nước, rồi nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, chợt nhớ lời bà hàng xóm từng nói: “Lá trầu không không chỉ tẩy uế, mà còn đuổi tà.” Hóa ra, không phải Tuấn cứu cả nhà, mà chính nồi nước ấy – thứ tôi tưởng chỉ là trò mê tín – đã vô tình trở thành lá bùa hộ mệnh. Nhưng khi tôi mở cuốn sổ đỏ ra kiểm tra lần cuối, tôi sốc nặng: trang cuối ghi một dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực đỏ: “Nhà này đã bán – 700 triệu.” Chữ ký là của… tôi, nhưng tôi thề, tôi chưa từng viết.
Cả nhà nhìn nhau, lạnh gáy. Tuấn không chỉ kéo chúng tôi vào nợ nần, mà còn vô tình dính vào một bí ẩn kinh hoàng hơn cả món nợ – căn nhà này, hóa ra, đã không còn là của tôi từ lâu.
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load