Hôm ấy là ngày cuối tuần, tôi và chồng quyết định về thăm mẹ vợ. Nhà mẹ cách thành phố không xa, chỉ hơn một tiếng chạy xe, nên chúng tôi thường xuyên ghé qua. Chồng tôi – Tuấn – vừa đỗ xe trước sân, chưa kịp bước xuống thì đã thấy mẹ vợ từ trong nhà tất tả chạy ra. Bà không chào hỏi như mọi khi, mà vội vàng bê mâm cơm đặt trên bàn ngoài sân cất vào trong bếp. Hành động nhanh đến mức tôi thoáng nghĩ chắc mẹ đang giấu thứ gì đó.

Quan hệ mẹ vợ con rể | Tin tức thời sự mới, điểm nóng trong ngày |  Giadinh.suckhoedoisong.vn

“Con chào mẹ!” tôi lên tiếng, cố phá tan không khí ngượng ngùng. Mẹ cười gượng, đáp lại qua loa rồi quay vào nhà. Tuấn nhìn tôi nhún vai, cả hai cùng bước theo. Vào đến nơi, tôi ngửi thấy mùi thơm thoảng ra từ bếp – mùi quen thuộc của một món ăn quê mà mẹ thường làm. “Mẹ làm gì mà vội thế?” tôi hỏi, vừa phụ bà dọn lại bàn ăn. Mẹ ậm ừ không trả lời rõ, chỉ bảo: “Thôi ngồi đi, để mẹ lấy cơm ra.”

Khi mẹ đặt mâm cơm trở lại bàn và mở lồng bàn ra, tôi bàng hoàng. Trên đĩa là món gà luộc – nhưng không phải gà bình thường. Con gà được đặt ngay ngắn, vàng ươm, đẹp mắt, nhưng điều khiến tôi sững sờ là đôi cánh của nó… được buộc nơ đỏ chót, như thể vừa tham dự một buổi lễ trang trọng nào đó. Tuấn cũng tròn mắt, còn mẹ thì lúng túng quay mặt đi, tay vân vê tạp dề.

“Mẹ… mẹ làm gì với con gà vậy?” tôi lắp bắp hỏi. Mẹ thở dài, cuối cùng cũng chịu kể. Hóa ra sáng nay, mẹ đi chợ mua gà về định làm cơm đãi chúng tôi. Nhưng lúc mang gà ra luộc, bà phát hiện trong bụng nó có một chiếc nhẫn vàng nhỏ xíu – chắc là do ai đó vô tình làm rơi khi cho gà ăn. Mẹ mừng như bắt được vàng, nghĩ đây là điềm may, nên quyết định “trang trí” con gà để tạo bất ngờ cho chúng tôi. Bà định đợi cả nhà ngồi vào bàn rồi mới tiết lộ, ai ngờ Tuấn về đột xuất, làm bà luống cuống cất mâm đi vì sợ lộ chuyện sớm.

Tôi và Tuấn bật cười nghiêng ngả. “Mẹ ơi, mẹ làm con tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm!” tôi nói, còn Tuấn thì trêu: “Con gà này chắc được cầu hôn trước khi lên đĩa luôn rồi!” Mẹ cũng cười, xấu hổ bảo: “Thì mẹ muốn mấy đứa vui vẻ chút, ai ngờ lại thành ra thế này.”

Nhưng cái kết bất ngờ chưa dừng lại. Khi ăn xong, tôi đùa bảo để tôi giữ chiếc nhẫn làm kỷ niệm. Tuấn gật đầu đồng ý, còn mẹ thì cười tủm tỉm. Tối đó, trên đường về, Tuấn bỗng nắm tay tôi, nói nhỏ: “Thật ra cái nhẫn đó không phải ngẫu nhiên đâu. Anh nhờ mẹ bỏ vào bụng gà trước khi luộc đấy. Anh định cầu hôn lại em lần nữa, kỷ niệm 5 năm ngày cưới, nhưng mẹ làm hỏng kế hoạch mất rồi.” Tôi ngỡ ngàng, rồi ôm chầm lấy anh mà cười trong hạnh phúc. Hóa ra, món gà “đeo nơ” không chỉ là trò đùa của mẹ, mà còn là một màn cầu hôn bất ngờ chẳng ai đoán được!