Trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên dòng sông lặng lẽ, Hạnh sống cùng bà ngoại trong căn nhà mái ngói đơn sơ. Hạnh mới mười hai tuổi, nhưng đôi mắt em đã mang những nét trầm tư của một người từng trải. Cuộc sống của hai bà cháu không dư dả, nhưng luôn đầy ắp tiếng cười và tình thương. Bà ngoại, người phụ nữ tóc bạc phơ với nụ cười hiền hậu, là cả thế giới của Hạnh.
Hạnh không còn mẹ từ khi còn bé xíu, lúc em vừa chập chững vào mẫu giáo. Mẹ bị bệnh hiểm nghèo, căn bệnh máu trắng đã cướp mẹ đi quá nhanh. Bà ngoại chưa từng kể cho Hạnh nghe sự thật. Mỗi lần Hạnh hỏi về mẹ, bà chỉ mỉm cười, bảo rằng mẹ đã đi xa, đến một nơi thật đẹp và đang dõi theo em. Hạnh tin lời bà, nhưng sâu thẳm trong lòng, em vẫn cảm nhận được một khoảng trống mơ hồ.
Ông ngoại của Hạnh qua đời năm 2020 vì bệnh tiểu đường. Ông là người nghiêm khắc nhưng yêu thương cháu gái vô bờ. Hạnh vẫn nhớ những buổi chiều ông chở em trên chiếc xe đạp cũ, kể chuyện về những chuyến phiêu lưu thời trẻ. Khi ông mất, Hạnh thấy bà ngoại lặng lẽ hơn, nhưng bà vẫn cố gắng mạnh mẽ vì em. Còn ba của Hạnh, ông đã có một gia đình mới. Ông rời đi khi Hạnh lên bảy, để lại em với bà ngoại và những ký ức mờ nhạt về những ngày gia đình còn trọn vẹn.
Một buổi chiều mùa thu, khi ánh nắng vàng nhạt trải dài trên con đường làng, Hạnh ngồi bên hiên nhà, nhìn bà ngoại đang tỉ mỉ đan chiếc giỏ tre. Em chợt nhớ đến sinh nhật bà sắp tới. Hạnh từng nghe các bạn cùng lớp kể về những chiếc bánh kem ngọt ngào, với lớp kem mịn màng và những ngọn nến lung linh. Em nghĩ về bà, người cả đời tần tảo, chưa từng một lần nếm thử hương vị ấy. Hạnh thủ thỉ với chính mình: “Con ước có tiền mua cho ngoại cái bánh kem, để ngoại biết cảm giác ăn bánh kem ra sao.”
Nhưng tiền đâu mà mua? Hai bà cháu sống nhờ vào mấy sào ruộng và những chiếc giỏ tre bà đan bán ở chợ. Hạnh quyết định phải làm gì đó. Em bắt đầu dành dụm từng đồng lẻ từ việc nhặt ve chai sau giờ học, giúp bác hàng xóm gánh nước, hay hái rau bán cho cô bán bún ở đầu làng. Mỗi đồng tiền được Hạnh cẩn thận bỏ vào con heo đất cũ kỹ, thứ mà em giấu kỹ dưới gầm giường.
Ngày qua ngày, con heo đất nặng dần lên, nhưng Hạnh vẫn lo không đủ. Một hôm, em nghe các bạn kể về một tiệm bánh ở thị trấn, nơi có những chiếc bánh kem nhỏ xinh, giá vừa phải. Hạnh quyết định đạp xe ra đó xem thử. Trên đường đi, em tưởng tượng ra cảnh bà ngoại ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc bánh, đôi mắt bà sáng lên, và nụ cười thật rạng rỡ. Ý nghĩ ấy khiến Hạnh đạp xe nhanh hơn, dù mồ hôi đã ướt đẫm áo.
Tới tiệm bánh, Hạnh đứng ngẩn ngơ trước tủ kính lấp lánh. Những chiếc bánh kem đủ màu sắc trông như những đám mây ngọt ngào. Cô bán hàng thấy cô bé đứng tần ngần, bèn hỏi: “Cháu muốn mua bánh cho ai thế?” Hạnh rụt rè kể về ước mơ của mình, về bà ngoại và sinh nhật sắp tới. Cô bán hàng mỉm cười, lặng lẽ gói thêm một cây nến nhỏ tặng em, còn giảm giá chiếc bánh kem nhỏ xinh mà Hạnh chọn.
Ngày sinh nhật bà ngoại cuối cùng cũng đến. Sáng sớm, Hạnh dậy thật sớm, lén đặt chiếc bánh kem lên bàn, bên cạnh là tấm thiệp em tự vẽ với dòng chữ nguệch ngoạc: “Chúc ngoại sinh nhật vui, con thương ngoại nhiều lắm!” Khi bà ngoại bước ra từ căn bếp nhỏ, bà sững người khi thấy chiếc bánh. Đôi mắt bà lấp lánh, không rõ vì vui hay vì xúc động.
Hạnh nắm tay bà, líu lo: “Ngoại ơi, con mua bánh kem cho ngoại nè! Ngoại thổi nến đi, rồi mình cùng ăn, ngoại nhé!” Bà ngoại bật cười, ôm Hạnh vào lòng, thì thầm: “Ngoại chẳng cần gì ngoài con, nhưng con làm ngoại hạnh phúc quá, cháu ngoan của ngoại.”
Hai bà cháu cùng thổi nến, cắt bánh. Miếng bánh kem đầu tiên tan trong miệng bà ngoại, bà khẽ nhắm mắt, như thể đang tận hưởng một điều kỳ diệu. Hạnh nhìn bà, lòng tràn ngập niềm vui. Em biết, chiếc bánh kem không chỉ là một món quà, mà là cả tình yêu thương em dành cho người đã hy sinh cả đời vì em.
Từ hôm ấy, mỗi lần nhắc đến sinh nhật, bà ngoại vẫn kể lại câu chuyện về chiếc bánh kem đầu tiên, với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mùa thu. Còn Hạnh, em học được rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có tình yêu, mọi điều đều có thể trở thành kỳ diệu.
News
Ngày con gái xuất viện, tôi mua cho con rể một đĩa chân gà rồi không nói một lời, lặng lẽ dắt con và cháu nhỏ về ngoại
Sau khi đưa con gái về nhà, tôi mua cho con rể 1 đĩa chân gà và nhắc con ngồi ăn cho sạch đi rồi ngẫm nghĩ những việc đã làm với vợ xem đúng hay sai. Lúc biết tin…
Nghe cô giúp việc tiết l:ộ một bí mật về chồng, tôi run rẩy về phòng ôm gối khóc, đến sáng thì nhận được bức thư kì lạ từ chồng
Đêm tân hôn, căn phòng ngập tràn ánh nến và hương hoa hồng. Tôi, Minh Anh, trong chiếc váy cưới lộng lẫy, ngồi bên cạnh Tuấn – người chồng mới cưới, lòng ngập tràn hạnh phúc. Tuấn nắm tay tôi,…
Tôi không phải kiểu người thích gây chuyện, nhưng sự vô tư quá đà của cô làm tôi bứt rứt
Trên chuyến bay, tôi ngồi cạnh một kiểu phụ nữ mà mình rất chán ghét: Q:u:ê mùa, chen lấn, nói to, k:ém duyê:n nhưng không thể Tôi ngồi bên cửa sổ trên chuyến bay từ Bangkok về Sài Gòn, cố…
Đối thủ một thời của bà Phương Hằng nay “ngã ngựa”: Ông trùm quyền lực 2 lần phá sản, phải xin làm bảo vệ để mua sữa cho con
“Ông trùm truyền thông Điền Quân” cho biết 2 lần phá sản và xin đi làm bảo vệ. Ông trùm truyền thông Điền Quân phá sản Ông trùm truyền thông Điền Quân (tên thật Bửu Điền), thường được gọi là…
“Mẹ kế” sang chảnh sắp cho Thu Quỳnh 1 bài học của Cha Tôi Người Ở Lại: Mới lên phim đã làm 1 điều mà suốt 20 tập chưa đạt được, ngoài đời có cuộc sống đầy bí ẩn
Hình ảnh Lương Thu Trang xuất hiện sang chảnh ở những tập mới nhất của Cha Tôi, Người Ở Lại gây chú ý không nhỏ cho người xem. Bộ phim giờ vàng hot Cha Tôi, Người Ở Lại đã khép lại giai…
Anh sếp trông không mấy uy tín trong phim “Cha tôi, người ở lại” nói gì khi nhiều khán giả đòi sửa kịch bản
Trong số diễn viên trẻ của phim “Cha tôi, người ở lại”, Kiên Trần được nhiều khán giả yêu mến với vai Đại “thiếu gia”. Nhân vật này không chỉ sở hữu gia thế ấn tượng, có tính cách hài…
End of content
No more pages to load