Hôm đó là lần đầu tiên tôi về ra mắt gia đình bạn trai – Nam, người tôi yêu suốt hai năm trời. Tôi hồi hộp lắm, vì Nam luôn kể mẹ anh là người khó tính, sống theo kiểu truyền thống và rất để ý tiểu tiết. Tôi chuẩn bị kỹ lưỡng: mặc áo dài thướt tha, mang theo giỏ trái cây làm quà, tập nói mấy câu chào hỏi sao cho lễ phép nhất. Trên đường đi, Nam động viên: “Mẹ anh hiền lắm, em đừng lo. Cứ tự nhiên là được!” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn run như cầy sấy.

Đến nhà, mẹ Nam đón tôi bằng nụ cười hiền, nhưng ánh mắt bà sắc sảo, như muốn nhìn thấu từng cử chỉ của tôi. Bà bảo: “Con ngồi đi, để cô pha trà.” Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, cố giữ dáng vẻ đoan trang. Một lát sau, bà bưng ra khay trà và một đĩa khoai lang luộc còn nghi ngút khói. “Cô mới đào dưới vườn lên, khoai nhà trồng, ngọt lắm. Con ăn thử đi!” – bà nói, giọng đầy tự hào. Tôi cảm ơn rối rít, nghĩ bụng: “Mẹ anh ấy giản dị thật, chắc là người dễ gần.”

Tôi cầm củ khoai, bóc vỏ cẩn thận rồi cắn một miếng. Lúc đầu, vị ngọt dịu lan tỏa trong miệng, tôi khen lấy khen để: “Dạ, khoai ngon lắm cô ạ, ngọt tự nhiên luôn!” Mẹ Nam cười, gật gù: “Ừ, cô trồng không xài thuốc, sạch lắm!” Nhưng chỉ vài giây sau, lưỡi tôi bắt đầu ngứa ran. Cảm giác ấy lan dần lên cổ họng, như có hàng trăm con kiến nhỏ bò qua bò lại. Tôi hoảng, cố nuốt miếng khoai xuống mà mắt cay xè, nước miếng cứ tứa ra không kiểm soát. Tôi liếc sang Nam, anh chỉ cười toe toét: “Khoai ngon chứ em?” Tôi gật đầu qua quýt, không dám nói thật, sợ mẹ anh phật lòng.

Khoai sọ luộc chấm đường

Cả buổi ra mắt, tôi ngồi im thin thít, cố chịu đựng cái ngứa kinh khủng trong miệng. Mỗi lần mẹ Nam hỏi gì, tôi chỉ dạ dạ vâng vâng, không dám mở lời nhiều vì sợ lộ ra giọng run run. Tôi nghĩ chắc mình bị dị ứng khoai, nhưng không dám hỏi, chỉ âm thầm cầu mong buổi gặp mau kết thúc. Khi về, cổ họng tôi sưng tấy, lưỡi ngứa đến phát khóc. Nam hỏi: “Em sao thế? Mặt mày tái mét vậy?” Tôi cay cú kể lại, anh bật cười: “Chắc khoai đó chưa chín kỹ, mẹ anh hay luộc kiểu ấy. Em chịu khó nhé, lần sau anh nhắc mẹ!” Tôi nghe mà tức anh ách, nghĩ thầm: “Lần đầu ra mắt mà đã thế này, sau này làm sao sống nổi với mẹ chồng?”

Từ hôm đó, tôi ôm mối hận trong lòng. Không phải hận mẹ Nam vì bà ác ý, mà hận cái củ khoai ngứa đã làm tôi mất mặt, hận cái sự vô tư của Nam khi không nhận ra tôi khổ sở thế nào. Tôi tự nhủ: “Nếu lấy anh, nhất định tôi phải trả đũa vụ này!” Nhưng đời ai ngờ được, mối hận ấy lại dẫn tôi đến một quyết định không ai ngờ tới.

Thời gian trôi qua, tôi và Nam đính hôn. Mẹ Nam vẫn hiền lành, nhưng mỗi lần gặp bà, tôi lại nhớ đến củ khoai ngứa và cảm giác ê chề hôm ấy. Tôi bắt đầu lên kế hoạch “trả thù”. Ngày cưới, tôi đề nghị tự tay chuẩn bị một món ăn để đãi nhà trai, nói là muốn thể hiện tài nấu nướng của con dâu mới. Mẹ Nam đồng ý ngay, còn khen tôi chu đáo. Tôi chọn làm món khoai lang chiên giòn – món đơn giản nhưng tôi cố ý thêm một “bí kíp” đặc biệt.

Đám cưới diễn ra vui vẻ, đến phần tiệc tùng, tôi mang đĩa khoai chiên nóng hổi ra mời mẹ Nam. Bà cười tươi, cầm một miếng ăn thử, khen: “Con dâu khéo tay quá, giòn mà ngọt!” Tôi mỉm cười, chờ đợi. Nhưng chỉ vài phút sau, mặt bà tái đi, tay đưa lên miệng ho khù khụ. Nam lo lắng hỏi: “Mẹ sao vậy?” Bà lắp bắp: “Ngứa… ngứa miệng quá!” Hóa ra, tôi đã cố tình chọn loại khoai lang dễ gây ngứa, luộc sơ rồi chiên lên để giữ nguyên “đặc tính”. Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Trời, chắc khoai này không hợp với cô, để con đổi món khác!” Nhưng trong lòng, tôi hả hê lắm, nghĩ: “Coi như trả được mối hận củ khoai ngày nào!”

Ai ngờ, ngay lúc ấy, mẹ Nam bật cười lớn, làm tôi giật mình. Bà nhìn tôi, ánh mắt tinh nghịch: “Con bé này khá thật! Hôm ra mắt cô cố ý thử con bằng củ khoai ngứa, xem con có thật thà không. Con không kêu ca, cô ưng lắm. Giờ con trả đũa kiểu này, đúng là mẹ nào con nấy!” Tôi ngớ người, hóa ra bà đã biết hết, còn Nam đứng bên cạnh ôm bụng cười: “Mẹ anh ghê thật, em cũng không vừa!”

Cái kết bất ngờ không phải là tôi trả thù thành công, mà là mẹ chồng tương lai hóa ra đã “chơi” tôi từ đầu, và tôi vô tình trở thành “đồng minh” của bà trong trò đùa này. Mối hận củ khoai ngứa tưởng mãi không quên, cuối cùng lại thành kỷ niệm cười ra nước mắt giữa tôi và mẹ chồng.