Lan và Minh quen nhau từ thời đại học, tình bạn trong sáng kéo dài suốt bốn năm. Họ thường ngồi cạnh nhau trong thư viện, cùng ôn bài, cùng chia sẻ những ước mơ giản dị về tương lai. Minh là chàng trai hiền lành, luôn lặng lẽ quan tâm Lan, còn Lan chỉ xem anh như người anh trai. Sau khi tốt nghiệp, mỗi người một ngả, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn gặp lại, ngồi cà phê, kể nhau nghe về cuộc sống.

Lần cuối cùng họ gặp nhau là một chiều mưa tháng Tám. Minh nhắn Lan: “Ra quán cũ đi, lâu quá không gặp.” Lan đồng ý, dù ngày hôm đó cô bận rộn với công việc mới. Quán cà phê quen thuộc vẫn như xưa, mùi hương gỗ cũ kỹ hòa lẫn tiếng mưa tí tách ngoài hiên. Minh ngồi đó, nụ cười ấm áp, đặt trước mặt Lan ly cà phê sữa cô thích. Họ nói đủ thứ chuyện: công việc, bạn bè, những ngày tháng cũ. Minh kể anh sắp đi công tác xa, còn trêu: “Mai mốt gặp lại, chắc cậu có người yêu rồi, chẳng thèm ngồi với tớ nữa đâu.” Lan cười lớn: “Cậu thì sao nổi, ai mà chịu được cái tính trầm như cậu.” Đâu ai biết lần gặp lúc đó, ngồi kề bên nhau, là lần cuối cùng.

Chia tay dưới cơn mưa, Minh đưa ô cho Lan, còn mình thì đội mưa chạy về xe. Lan vẫy tay, hét lớn: “Lần sau gặp lại nhé!” Minh quay lại cười, gật đầu. Và đó chính là lần cuối cùng Lan gặp anh, ngồi bên anh.

Ba ngày sau, Lan nhận được tin nhắn từ số lạ: “Chị Lan, em là em gái Minh. Anh ấy mất rồi, tai nạn máy bay hôm qua khi đi công tác.” Lan chết lặng, ly cà phê trên bàn rơi xuống vỡ tan. Hóa ra chuyến công tác Minh nhắc tới là chuyến bay định mệnh ấy. Cô không kịp hỏi thêm gì, chỉ biết rằng anh đã ra đi mãi mãi, không một lời từ biệt.

Nhiều năm sau, Lan vẫn giữ chiếc ô Minh đưa hôm đó, vật kỷ niệm cuối cùng của anh. Mỗi lần trời mưa, cô lại ngồi một mình trong quán cũ, nhìn chỗ anh từng ngồi, lòng đau đáu. Cô không ngờ khoảnh khắc giản dị ấy lại là lần cuối, và điều day dứt nhất là cô chưa từng nói với anh rằng, dù chỉ là tình bạn, anh đã luôn là người quan trọng nhất trong lòng cô.