Ngày con trai tôi, thằng Nam, chính thức bước chân vào giảng đường đại học, cả nhà ai cũng mừng. Buổi sáng hôm ấy, trời trong xanh, nắng nhẹ nhàng rải xuống sân nhà. Tôi đứng tiễn con, tay xách cái balo nặng trĩu sách vở mà nó cằn nhằn “nhiều quá không mang hết nổi”. Nhìn thằng bé cao lêu nghêu, tóc tai lòa xòa che cả mắt, tôi vừa tự hào vừa thấy thời gian trôi nhanh thật. Mới hôm nào nó còn lẫm chẫm tập đi, giờ đã thành sinh viên.

Trước khi nó lên xe, tôi vỗ vai con, cố ra vẻ đĩnh đạc của một người cha từng trải: “Con cố gắng học hành chăm chỉ, khi nào ra trường, bố nhờ chú xin cho vào công ty, không phải lo lắng nhiều.” Nam cười toe toét, gật đầu lia lịa: “Dạ, bố yên tâm, con sẽ không làm bố mẹ thất vọng đâu!” Rồi nó vác balo, nhảy lên xe buýt, khuất dần sau con đường làng quen thuộc.

I generated images with the prompt: 'người châu á nhé'

Những năm tháng sau đó, tôi vẫn đều đặn gọi điện hỏi han. Nam lúc nào cũng vui vẻ: “Dạ, con ổn, học thú vị lắm bố ạ!” Tôi nghe mà mát lòng, tưởng tượng cảnh vài năm nữa nó tốt nghiệp, áo cử nhân chỉnh tề, rồi bước vào công ty của chú nó – một chỗ làm ổn định, lương khá, chẳng phải bươn chải như tôi ngày trẻ.

Nhưng đến năm thứ ba đại học, mọi thứ đảo lộn hoàn toàn. Một buổi chiều mưa tầm tã, Nam bất ngờ xách vali về nhà, không báo trước. Tôi ngạc nhiên: “Ủa, nghỉ hè đâu mà về?” Nó đặt vali xuống, thở dài: “Bố, con có chuyện muốn nói.” Tôi bắt đầu lo, tưởng nó gây rắc rối gì ở trường. Nam lôi ra một xấp giấy, đặt lên bàn. Tôi nhìn lướt, thấy mấy bản thiết kế phần mềm, kèm theo một lá thư từ một công ty công nghệ lớn ở nước ngoài. “Con tự làm dự án với bạn, gửi đi thử, ai ngờ họ mời con sang làm luôn. Nhưng mà… con nghỉ học rồi.”

Mức tiền hỗ trợ NLĐ đi xuất khẩu lao động theo hợp đồng năm 2023

Tôi sững sờ, giọng lạc đi: “Nghỉ học? Con đùa bố à?” Nam nghiêm túc nhìn tôi: “Dạ không. Con thấy học tiếp cũng chẳng bằng kinh nghiệm thực tế. Công ty này hứa tài trợ con học lại sau, nếu con muốn. Con quyết định rồi, tuần sau con bay.” Tôi ngồi phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Câu nói “bố nhờ chú xin cho” giờ không chỉ thừa thãi, mà còn lạc hậu đến buồn cười.

Sau một hồi im lặng, tôi thở dài, nhìn thằng con tóc tai vẫn lòa xòa như ngày nào: “Thằng này, lớn thật rồi. Bố không ngờ con dám đi xa thế. Thôi, đã quyết thì cứ làm, nhưng nhớ đường về nhà nhé!” Nam cười, ôm tôi thật chặt: “Dạ, con hứa.”

Tuần sau, tôi tiễn Nam ra sân bay. Nhìn nó kéo vali khuất sau cổng kiểm soát, tôi vừa lo vừa tự hào. Hóa ra, không phải tôi trải đường cho con, mà nó đã tự mở một con đường chẳng ai ngờ tới.