Bà Lan, một người phụ nữ 60 tuổi sống ở ngoại ô Sài Gòn, đã dành cả cuộc đời để nuôi dạy Hạnh, cô con gái nuôi mà bà nhận về từ trại trẻ mồ côi cách đây 30 năm. Hạnh lớn lên trong sự tần tảo của bà, dù gia đình nghèo khó, bữa cơm chỉ có rau luộc với muối ớt. Nhưng Hạnh luôn chăm chỉ, học giỏi, và sau này trở thành một kỹ sư phần mềm thành đạt ở một công ty lớn.

Từ khi có công việc ổn định, Hạnh đều đặn gửi cho bà Lan 10 triệu đồng mỗi tháng. Với bà Lan, số tiền ấy là cả một gia tài. Bà dùng một phần để sửa lại căn nhà lụp xụp, phần còn lại gửi tiết kiệm, nói rằng để dành cho Hạnh sau này. Hạnh luôn gọi điện hỏi thăm, nhưng vì công việc bận rộn, cô ít khi về thăm mẹ. Bà Lan cũng không muốn làm phiền con, chỉ dặn dò: “Con làm việc cẩn thận, giữ sức khỏe là mẹ vui rồi.”

Một ngày đầu xuân, bà Lan quyết định lên thành phố thăm Hạnh mà không báo trước. Bà muốn tạo bất ngờ cho con gái, đồng thời mang theo một ít xoài chín từ cây nhà để Hạnh ăn cho đỡ nhớ quê. Cầm địa chỉ Hạnh gửi từ lâu, bà tìm đến một khu chung cư cao cấp ở quận 7. Nhìn tòa nhà cao vút với những ô kính sáng loáng, bà Lan không khỏi tự hào: “Con bé nhà mình giỏi thật!”

Hạnh ra mở cửa, khuôn mặt rạng rỡ nhưng có phần bất ngờ khi thấy mẹ. “Mẹ lên sao không báo con? Con đón mẹ chứ!” Hạnh ôm chầm lấy bà, mắt lấp lánh. Bà Lan cười hiền: “Mẹ muốn xem con sống thế nào, tiện mang cho con ít xoài.”

Hạnh dẫn mẹ vào nhà. Căn hộ nhỏ nhưng gọn gàng, đầy đủ tiện nghi. Bà Lan ngồi xuống sofa, cảm nhận sự mát lạnh của điều hòa – thứ xa xỉ mà bà chưa từng có ở quê. Nhưng khi Hạnh vào bếp pha nước, ánh mắt bà Lan vô tình dừng lại ở một góc phòng. Trên bàn làm việc nhỏ, bên cạnh chiếc laptop, là một chồng giấy tờ và… những lọ thuốc.

Bà Lan tò mò cầm lên xem. Đó là các hóa đơn y tế, giấy khám bệnh, và đơn thuốc. Tên bệnh nhân: Trần Thị Hạnh. Bà đọc lướt qua, tim như thắt lại: “Ung thư vú giai đoạn 2.” Bên cạnh là lịch trình xạ trị dày đặc, kéo dài suốt mấy tháng qua. Một tờ giấy ghi chú dán trên bàn viết vội: “Nhớ gửi tiền cho mẹ, đừng để mẹ biết.”

Bà Lan không kìm được, nước mắt trào ra. Bà khóc nấc lên, tay ôm chặt lọ thuốc như thể ôm cả nỗi đau của con gái. Hạnh nghe tiếng động, vội chạy ra, thấy mẹ như vậy thì hoảng hốt: “Mẹ, mẹ sao thế? Có chuyện gì vậy mẹ?”

Bà Lan nghẹn ngào: “Sao con không nói với mẹ? Con ốm thế này mà vẫn gửi tiền cho mẹ? Mẹ không cần tiền, mẹ chỉ cần con khỏe mạnh thôi, Hạnh ơi!”

Hạnh ngồi xuống, ôm lấy mẹ, giọng cô cũng lạc đi: “Con không muốn mẹ lo. Mẹ đã khổ cả đời vì con rồi, con chỉ muốn mẹ sống thoải mái một chút. Số tiền đó… con tiết kiệm từ lâu, con muốn mẹ có cái gì đó để dựa vào, phòng khi con không còn…”

Bà Lan ôm chặt Hạnh, hai mẹ con khóc trong vòng tay nhau. Bao nhiêu năm qua, bà luôn nghĩ mình là người hy sinh cho con, nhưng hóa ra, Hạnh cũng âm thầm chịu đựng tất cả chỉ để mẹ được an lòng.

Sau ngày hôm đó, bà Lan quyết định bán mảnh đất nhỏ ở quê, dọn lên ở hẳn với Hạnh để tiện chăm sóc con. Bà ép Hạnh nghỉ ngơi nhiều hơn, tự tay nấu những món ăn bổ dưỡng, dù Hạnh luôn miệng nói: “Mẹ ơi, con tự làm được mà!”

Dù bệnh tật vẫn là một hành trình khó khăn, Hạnh cảm nhận được sức mạnh từ tình yêu của mẹ. Cô mỉm cười nhiều hơn, và trong lòng thầm hứa: “Mẹ ơi, con sẽ cố gắng, vì mẹ.”

Căn hộ nhỏ ở quận 7 giờ đây không chỉ là nơi Hạnh sống, mà còn là nơi tình mẫu tử được thắp sáng, vượt qua mọi thử thách của cuộc đời.