Lễ Trả Trầu Cau Dưới Cơn Mưa

Lan và Phong từng là cặp đôi mà ai cũng ngưỡng mộ. Sau ba năm yêu nhau, họ đã đi tới bước bàn chuyện cưới xin. Tháng trước, gia đình Phong kéo sang nhà Lan làm lễ dạm ngõ, trầu cau tươi xanh, rượu thịt đầy mâm, tiếng cười vang khắp xóm. Lan từng mơ về một mái ấm hạnh phúc bên Phong, nhưng giấc mơ ấy nhanh chóng vỡ tan.

Mâu thuẫn nổ ra ngay sau lễ dạm ngõ. Phong đòi tổ chức đám cưới thật hoành tráng, mời cả đối tác làm ăn, thuê nhà hàng năm sao, thậm chí thuê cả ban nhạc sống. Lan phản đối: “Mình cưới cho gia đình, không phải để khoe mẽ!” Phong gắt lên: “Em không hiểu à? Đám cưới là bộ mặt của anh, em đừng cản!” Từ đó, họ cãi nhau liên miên – từ chuyện tiền bạc, khách mời, đến cả việc ai sẽ cầm lái xe hoa. Lan dần kiệt sức, cô nhận ra người đàn ông cô yêu giờ chỉ còn là cái bóng của sự ích kỷ và sĩ diện.

Một tối mưa tầm tã, Lan ngồi trong phòng, nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay mà lòng nặng trĩu. Cô tháo nhẫn ra, đặt lên bàn, rồi quyết định: “Đủ rồi.” Cô không thể tiếp tục. Nhưng lễ dạm ngõ đã diễn ra, theo lệ, cô phải trả trầu cau để cắt đứt chính thức. Lan không muốn gặp lại Phong, càng không muốn đối mặt gia đình anh. Cô lặng lẽ ra chợ giữa cơn mưa, mua trầu cau, gói ghém cẩn thận, rồi đặt ship qua ứng dụng. Ghi chú cho shipper: “Để trước cửa nhà số 15 ngõ 7, tuyệt đối không gõ cửa.” Xong, cô nhắn tin cho Phong: “Anh bảo người nhà ra nhận lễ trả trầu cau. Mình dừng lại ở đây. Chúc anh hạnh phúc.”

Cô tắt máy, ngồi nghe tiếng mưa rơi, lòng trống rỗng. Bên kia thành phố, Phong đang ngồi trong phòng khách với mẹ và mấy người họ hàng. Ngoài trời sấm chớp đùng đùng, shipper đội mưa đặt mâm trầu cau trước cửa rồi vội vàng rời đi. Một lát sau, cậu em họ Phong chạy vào, ướt sũng: “Anh ơi, ngoài cửa có gói gì lạ lắm!” Phong mở ra, thấy mâm trầu cau kèm tờ giấy: “Trả lễ dạm ngõ – Lan.” Anh sững sờ, điện thoại rung lên tin nhắn của Lan. Mẹ anh hét lên: “Trả trầu cau? Nó dám làm thế này thật à?” Cả nhà náo loạn, bố Phong đập bàn: “Con bé này láo toét, dám bôi nhọ nhà mình!”

Phong nắm chặt mâm trầu cau, mắt đỏ ngầu. Anh lao ra cửa, định phóng xe đến nhà Lan hỏi cho ra lẽ, nhưng đúng lúc đó, một chiếc xe tải bất ngờ lao tới từ ngõ nhỏ. Tiếng phanh gấp chói tai vang lên trong mưa, Phong ngã nhào xuống đất, mâm trầu cau văng tung tóe. Anh may mắn thoát chết, nhưng chân bị thương nặng, máu hòa vào nước mưa loang đỏ mặt đường. Cả nhà hốt hoảng chạy ra, tiếng khóc hòa lẫn tiếng sấm.

Tin tức đến tai Lan vào sáng hôm sau qua một người bạn chung. Cô sững sờ, lòng dâng lên cảm giác vừa đau vừa sợ. Cô tự hỏi, có phải mình đã quá dứt khoát? Nhưng rồi, chiều hôm đó, mẹ Phong gọi điện. Giọng bà run rẩy: “Lan, cô biết con trả trầu cau là đúng. Hôm qua cô phát hiện thằng Phong nó không chỉ có người khác, mà còn định dùng đám cưới để lừa tiền nhà con. Nó vay nợ cờ bạc cả trăm triệu, định lấy sính lễ nhà con bù vào. Tai nạn tối qua… có lẽ là quả báo.”

Lan chết điếng, tay run run buông điện thoại. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Tối đó, Phong, dù đang nằm viện với chân bó bột, nhắn tin cho Lan: “Em nghĩ trả trầu cau là xong à? Anh sẽ không để em yên đâu. Người yêu mới của anh là luật sư, cô ta sẽ kiện em vì làm anh ra nông nỗi này. Đợi đấy!”