Sau khi bố mẹ ly hôn, cuộc sống của tôi đảo lộn hoàn toàn. Mẹ bỏ đi cùng một người đàn ông lạ mặt, còn bố thì ngày nào cũng ngập trong men rượu, chẳng buồn quan tâm đến tôi. Người duy nhất còn lại trong nhà là bà nội – một người phụ nữ khắc nghiệt với đôi mắt lạnh như đá. Một buổi chiều mưa tầm tã, bà gọi tôi xuống phòng khách, tay cầm chùm chìa khóa cũ kỹ rung lên lạch cạch. “Từ giờ mày ngủ ở gác xép với mấy đứa giúp việc,” bà nói, giọng không chút cảm xúc. Tôi chưa kịp phản đối, bà đã kéo tôi lên tầng, tay kia cầm ổ khóa to tướng. Cánh cửa phòng riêng của tôi – nơi lưu giữ những kỷ niệm ít ỏi còn sót lại của một gia đình từng hạnh phúc – bị bà khóa chặt lại. Tiếng khóa “cạch” vang lên như một bản án cuối cùng.

Sửa chữa, cải tạo nhà cấp 4 thành nhà có gác lửng | Cải tạo nhà cấp 4

Gác xép chật chội, ẩm thấp, mùi gỗ mục trộn lẫn với hơi thở nặng nề của mấy cô giúp việc. Tôi nằm co ro trên chiếc chiếu rách, nghe tiếng mưa đập vào mái tôn, lòng đầy uất ức. Các cô giúp việc thì thầm với nhau về bà nội, rằng bà từng đuổi một đứa cháu khác ra khỏi nhà và từ đó không ai thấy nó nữa. Tôi bắt đầu nghi ngờ. Tại sao bà lại khóa phòng tôi? Có gì trong đó mà bà không muốn tôi thấy?

Đêm thứ ba, khi cả nhà đã chìm vào giấc ngủ, tôi lén trèo xuống cầu thang. Tôi tìm thấy chùm chìa khóa trong ngăn kéo bếp, run rẩy cầm nó lên. Trái tim đập thình thịch, tôi tiến đến cánh cửa phòng mình. Tiếng chìa tra vào ổ khóa phát ra âm thanh khô khốc. Tôi đẩy cửa, bước vào trong, và chết sững.

Phòng tôi không còn là phòng tôi nữa. Ở giữa là một chiếc bàn nhỏ, trên đó bày đầy những bức ảnh của tôi – từ lúc còn bé đến tận tuần trước, chụp lén từ những góc khuất. Bên cạnh là một cuốn sổ dày, chi chít chữ viết tay của bà nội. Tôi lật vài trang: “Nó giống con bé đó quá… không thể để nó ở lại…” Con bé nào? Tôi chưa kịp hiểu thì nghe tiếng bước chân nặng nề từ cầu thang. Bà nội đang lên.

Tôi vội đóng cửa, nhưng tay run đến mức làm rơi chùm chìa khóa. Tiếng “xoảng” vang lên trong đêm tĩnh lặng. Cánh cửa bật mở, bà nội đứng đó, đôi mắt đỏ ngầu, tay cầm một con dao bếp sáng loáng. “Mày không nên vào đây,” bà gằn giọng, tiến tới từng bước. Tôi lùi lại, va vào tường, không còn đường thoát. Bà giơ dao lên, ánh thép lóe sáng dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ.

Đúng lúc đó, sàn nhà rung chuyển. Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên từ gác xép, khói đen ùa xuống cầu thang. Các cô giúp việc – những người tôi tưởng chỉ biết cam chịu – đã đốt một quả pháo tự chế, thứ họ âm thầm chuẩn bị để trả thù bà nội vì những năm tháng bị bóc lột. Ngọn lửa lan nhanh, nuốt chửng cả ngôi nhà. Tôi lao ra ngoài qua cửa sổ, vừa chạy vừa ngoảnh lại. Bà nội đứng giữa biển lửa, con dao vẫn trong tay, hét lên một cái tên lạ lẫm trước khi ngọn lửa nhấn chìm bà.

Tôi sống sót, nhưng câu hỏi ám ảnh mãi không thôi: “Con bé đó” là ai, và tại sao bà nội lại muốn gi;;ết tôi?