Ba năm trước, tôi bỏ rơi Hạnh – người vợ đã cùng tôi trải qua những tháng ngày khốn khó nhất. Tôi nói với cô ấy rằng tôi cần tự do, rằng tình yêu đã cạn, nhưng sự thật là tôi đã bị cuốn vào vòng xoáy của tiền bạc và danh vọng. Một cô gái khác, trẻ trung, xinh đẹp, con nhà giàu, đã khiến tôi mờ mắt. Tôi rời đi không một lời xin lỗi, để lại Hạnh với căn nhà trống và trái tim tan nát.
Ba năm trôi qua, tôi tưởng mình đã quên cô ấy. Công việc thuận lợi, cuộc sống mới sang trọng, nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi luôn cảm thấy trống rỗng. Rồi một ngày, tôi nhận được thiệp mời đám cưới từ một người bạn cũ. Tôi đến dự, không mảy may nghĩ rằng số phận sẽ chơi một vố đau đớn đến thế.
Khi bước vào sảnh tiệc, tôi thấy Hạnh. Cô ấy đứng đó, rạng rỡ trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đẹp đến mức khiến tôi nghẹt thở. Ba năm không gặp, cô ấy đã thay đổi hoàn toàn – không còn là người phụ nữ tiều tụy, cam chịu ngày nào. Mái tóc dài óng ả, đôi mắt sáng ngời tự tin, và nụ cười làm sáng bừng cả không gian. Tôi đứng chết lặng, tim đập thình thịch như muốn vỡ ra.
Tôi lặng lẽ ngồi vào bàn, cố gắng không để cô ấy chú ý. Nhưng rồi, khi cô dâu chú rể bước ra chào khách, ánh mắt Hạnh vô tình chạm phải tôi. Cô ấy khựng lại một giây, rồi mỉm cười – một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, như nhìn một người xa lạ. Tôi muốn chạy đến, muốn nói gì đó, nhưng đôi chân như bị đóng băng.
Tiệc cưới diễn ra trong không khí vui vẻ, còn tôi thì chìm trong ký ức. Hạnh từng yêu tôi vô điều kiện, từng khóc lặng lẽ mỗi đêm tôi về muộn, từng nắm tay tôi khi tôi chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng. Vậy mà tôi đã ném tất cả đi như một món đồ cũ kỹ. Giờ đây, cô ấy đứng đó, bên người đàn ông khác – một người đàn ông trông giản dị nhưng toát lên vẻ đàng hoàng, ấm áp mà tôi không bao giờ có được.
Đỉnh điểm của sự đau đớn đến khi Hạnh bước lên sân khấu. Cô ấy cầm micro, giọng nói trong trẻo vang lên: “Cảm ơn tất cả mọi người đã đến hôm nay. Ba năm trước, tôi đã mất tất cả, nhưng chính sự mất mát đó đã giúp tôi tìm lại chính mình. Hôm nay, tôi không chỉ kết hôn với người đàn ông tuyệt vời nhất, mà còn với cuộc đời mà tôi đã tự tay xây dựng lại.”
Đám đông vỗ tay, còn tôi cảm thấy như trái đất sụp đổ dưới chân. Tôi muốn quỳ xuống, không phải để cầu xin tha thứ, mà vì đôi chân tôi không còn sức để đứng. Cô ấy không nhìn tôi lần nào nữa, như thể tôi chưa từng tồn tại trong cuộc đời cô ấy.
Khi tiệc tan, tôi lặng lẽ bước ra ngoài. Một người bạn cũ vỗ vai tôi, nói: “Hạnh giờ là giám đốc một công ty lớn đấy. Người chồng mới của cô ấy là bác sĩ, hai người gặp nhau khi cô ấy làm từ thiện ở vùng cao. Cậu có thấy không, đôi khi buông tay lại là cách để người ta bay cao hơn.”
Tôi quay đầu nhìn lần cuối. Hạnh đang cười rạng rỡ bên chồng, ánh mắt không chút oán hận, chỉ có hạnh phúc trọn vẹn. Còn tôi, tôi nhận ra mình không chỉ mất cô ấy, mà còn mất cả cơ hội để làm người tử tế. Điều day dứt nhất không phải là cô ấy đã vượt qua tôi, mà là tôi biết, dù có quỳ xuống ngàn lần, cô ấy cũng sẽ không bao giờ quay lại.
Nhưng bất ngờ nhất, khi tôi bước ra cổng, một đứa bé tầm ba tuổi chạy đến, nắm lấy tay tôi. Đôi mắt nó giống hệt Hạnh, giống cả tôi. Người bạn cũ đứng sau lưng, khẽ nói: “Cậu không biết đâu. Hạnh sinh nó sau khi cậu đi. Cô ấy chưa từng nói với ai cha đứa bé là ai.”
Tôi quỵ xuống thật sự, không phải vì muốn, mà vì không còn sức để đứng. Hạnh đã giữ bí mật ấy, và giờ đây, tôi không chỉ mất cô ấy, mà còn mất cả một phần máu thịt của mình – mãi mãi.
News
“Cha tôi, người ở lại” tập 16: An đã đưa ra quyết định của mình với 2 anh, như một sự đánh cược
Trong ‘Cha tôi, người ở lại’ tập 16, thời gian Việt ở bên hai bố và các em không còn nhiều, cậu sắp phải đi sang nước ngoài thật rồi. Nguyên cũng sắp đi du học theo mong muốn của…
“Cha tôi người ở lại” tập 16: Biết Nguyên sẽ đi theo bà Liên, bố Chính cố gắng níu kéo con trai ở lại
Trong “Cha tôi, người ở lại” tập 16, thời gian Việt ở bên hai bố và các em không còn nhiều, cậu sắp phải đi sang nước ngoài thật rồi. Nguyên cũng sắp đi du học theo mong muốn của gia đình ngoại….
“Cha tôi người ở lại” tập 16: Việt nhận cái tát trời giáng từ bác ruột khi quyết định nhận Huấn là bố
Trong tập 16 “Cha tôi người ở lại”, khi biết Việt đã nhận Huấn là bố, bác Chiến không giữ được bình tĩnh đã cho cháu trai một cái tát trời giáng. Trong tập 16 Cha tôi người ở lại lên sóng…
Cậu bé bán vé số bị cha mẹ “b:ỏ qu:ên” ở Hậu Giang: Phép màu giữa đời thực đã xảy ra, MTQ rơi nước mắt “không muốn một đứa trẻ như vậy thất học”
Chuyện là có 1 anh tài xế gặp bé trai bán vé số gồi dưới gốc cây xà cừ ở gần đoạn đi vào khu Công Nghệ Số tỉnh Hậu Giang vào giữa trưa, thấy thương tài xế hỏi kêu…
Nhóm bộ hành của thầy Thích Minh Tuệ có bi:ến: Làm gì mà để Thái Lan phát cả:nh bá:o gọi là “nhóm t:ệ nạ:n”
Cơ quan: Văn phòng Phật giáo Quốc gia, Cục Quản lý Tăng sự Thái Lan Số: พศ 0001/0564 Ngày: 13 tháng 2 năm 2025 Về việc: Thông báo đến người trông coi, giám hộ các nhà sư về trường hợp…
Ồn ào từ thiện khiến Phạm Thoại phải trả cái giá không hề rẻ, sự việc còn chưa qua đã vội gọi MTQ là “trẻ trâu”, “17 tỷ chỉ là vài đồng bạc lẻ”
Ồn ào từ thiện khiến Phạm Thoại phải trả cái giá không hề rẻ, danh tiếng bị ảnh hưởng, chương trình quay xong cũng bị cắt sóng. Thời gian qua, Phạm Thoại nhận về vô số chỉ trích khi vướng…
End of content
No more pages to load