Tôi vẫn nhớ cái ngày chị Hoa, người giúp việc mới 51 tuổi, bước vào nhà tôi. Chị ấy dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt hiền lành. Chị nói chồng mất sớm, con cái đã lớn và đi làm xa, nên chị muốn tìm việc để đỡ đần gia đình. Tôi thương tình, nhận chị vào làm với mức lương vừa phải. Chồng tôi, anh Tuấn, cũng đồng ý, bảo rằng có người giúp việc sẽ đỡ gánh cho tôi, nhất là khi công việc của tôi bận rộn.

Ba tháng trôi qua, mọi thứ trong nhà êm ru. Chị Hoa chăm chỉ, nấu ăn ngon, dọn dẹp sạch sẽ. Tôi không có gì để phàn nàn, thậm chí còn thấy may mắn vì tìm được người tử tế như chị. Nhưng rồi, một buổi chiều, chị Hoa rụt rè gõ cửa phòng tôi, mặt tái mét, tay cầm que thử thai với hai vạch rõ mồn một. “Chị… chị có thai,” chị lí nhí nói, giọng run rẩy như sắp khóc.

Tôi sững sờ. 51 tuổi, cái tuổi mà người ta thường nghĩ đã mãn kinh, vậy mà có thai? Tôi nhìn chị, đầu óc quay cuồng. Rồi một ý nghĩ kinh khủng lướt qua: chồng tôi. Anh Tuấn hơn tôi 10 tuổi, 45 tuổi, vẫn phong độ, khỏe mạnh. Ba tháng chị Hoa ở đây, anh ấy thường xuyên ở nhà vì công ty cho làm online. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi không kiềm được, lao ra phòng khách, nơi anh Tuấn đang xem tivi, hét lên: “Anh làm gì với chị Hoa mà chị ấy có thai hả? Anh nói thật đi!”

Anh Tuấn ngớ người, buông remote xuống, mặt ngơ ngác: “Em nói gì vậy? Anh làm gì đâu mà!” Nhưng tôi không tin. Tôi gằn giọng: “Đừng chối! Chị ấy mới vào làm 3 tháng, giờ có thai, không phải anh thì là ai?” Anh ấy lắc đầu nguầy nguậy, thề thốt đủ kiểu, nhưng tôi chỉ thấy cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Tôi quay sang chị Hoa, quát: “Chị nói đi, cha đứa bé là ai?”

Chị Hoa cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài. “Cô đừng mắng anh Tuấn… không phải anh ấy đâu,” chị thều thào. Tôi sững lại, nhưng vẫn không nguôi nghi ngờ. “Vậy là ai? Chị khai thật, đừng để tôi phải gọi công an!” Chị Hoa run rẩy, cuối cùng cũng mở miệng: “Là… là cậu Long.”

Tôi chết lặng. Long là con trai lớn của tôi, mới 22 tuổi, đang nghỉ hè ở nhà trước khi quay lại đại học. Tôi không tin nổi, quay sang nhìn chồng. Anh Tuấn cũng sốc không kém, đứng bật dậy: “Long? Con trai mình á?” Chị Hoa gật đầu, khóc nức nở: “Tôi không muốn đâu… cậu ấy ép tôi… tôi không dám nói.”

Tôi lao lên phòng Long, đập cửa rầm rầm. Thằng bé mở cửa, mặt tái mét khi thấy tôi cầm que thử thai của chị Hoa. “Mày giải thích đi!” tôi gằn giọng. Long lắp bắp, cuối cùng cúi đầu thú nhận. Nó bảo một lần say rượu với bạn về, thấy chị Hoa trong bếp, “đùa nghịch” rồi không kiềm chế được. Nó không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng thế này.

Tôi đau lòng không tả nổi. Không phải chồng tôi phản bội, mà là con trai tôi – đứa tôi đặt bao hy vọng – lại làm ra chuyện tày trời. Tôi quay lại nhìn chị Hoa, thấy chị co ro trong góc, vừa đáng thương vừa đáng trách. Chồng tôi thở dài, đặt tay lên vai tôi: “Giờ tính sao đây, em?”

Tôi im lặng, đầu óc trống rỗng. Đêm đó, tôi nằm nghĩ mãi. Sáng hôm sau, tôi gọi chị Hoa vào, đưa chị một khoản tiền lớn. “Chị về quê đi, sinh con hay không là quyền của chị. Nhưng ở đây, tôi không muốn nhìn thấy nữa.” Chị Hoa gật đầu, lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Tôi tưởng mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nhưng hai tháng sau, Long đột nhiên bỏ nhà đi, để lại một lá thư: “Mẹ, con không thể sống với cảm giác tội lỗi này. Con đi tìm chị Hoa, con phải chịu trách nhiệm.” Tôi cầm lá thư, tay run run, nước mắt rơi lã chã. Hóa ra, sự thật không chỉ khiến tôi đau lòng một lần, mà còn cướp đi cả đứa con trai tôi yêu thương nhất.