Ở một làng quê yên bình, gia đình bà Hoa vốn dĩ từng êm ấm. Bà Hoa là người phụ nữ sắc sảo, miệng lưỡi khéo léo, nhưng lại ham mê cờ bạc. Ông Tâm, chồng bà, mắc bệnh lao phổi đã nhiều năm, nằm liệt giường, sống nhờ thuốc thang. Hai cô con gái của họ, Lan và Ngọc, đều đã lớn, chăm chỉ làm lụng và tiết kiệm được một khoản tiền để mơ về tương lai thoát khỏi cái nghèo.

Bà Hoa, vì nợ nần chồng chất từ những ván bài thua trắng, bắt đầu viện cớ chồng bệnh tật để vay tiền khắp làng. Bà khóc lóc, kể lể với từng chủ nợ rằng ông Tâm sắp qua đời, rằng bà cần tiền để lo thuốc men, hứa hẹn sẽ trả khi có thể. Nhưng ai cũng biết, số tiền ấy chẳng bao giờ đến tay ông Tâm, mà đổ vào những chiếu bạc đỏ đen.

Một ngày nọ, đám chủ nợ không còn kiên nhẫn. Họ kéo đến nhà, gõ cửa rầm rầm, đòi tiền bằng được. Bà Hoa luống cuống, tiếp tục đóng vai nạn nhân, ôm lấy ông Tâm đang ho sặc sụa trên giường, kêu rằng: “Các anh chị thông cảm, chồng tôi thế này, tôi lấy đâu ra tiền mà trả!” Nhưng đám chủ nợ chẳng mảy may động lòng, họ đe dọa sẽ tịch thu mảnh đất – tài sản duy nhất của gia đình.

Lan và Ngọc, chứng kiến cảnh hỗn loạn, không thể chịu nổi. Hai chị em lặng lẽ vào góc nhà, lấy ra số tiền tiết kiệm mà họ đã dành dụm bao năm – số tiền vốn để Ngọc học đại học và Lan mở một tiệm may nhỏ. Với ánh mắt cương quyết, Lan đặt xấp tiền trước mặt đám chủ nợ: “Đây là tất cả những gì chúng tôi có. Các người lấy đi, nhưng để gia đình chúng tôi yên!”

Chủ nợ đếm tiền, thấy vừa đủ, gật đầu bỏ đi. Nhưng Lan và Ngọc không dừng lại ở đó. Hai chị em quay sang bố mẹ, giọng cứng rắn: “Mẹ đã lấy cớ bệnh của bố để đẩy gia đình vào cảnh này. Bây giờ, chúng con không muốn mất thêm nữa. Bố mẹ phải viết di chúc, giao mảnh đất cho chúng con, để trả nợ và giữ lại chút gì đó cho tương lai.”

Bà Hoa sững sờ, định phản kháng, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của hai cô con gái, bà đành im lặng. Ông Tâm, dù yếu ớt, cũng gật đầu đồng ý, cảm thấy có lỗi vì đã không ngăn được vợ. Giấy tờ được viết, mảnh đất chính thức thuộc về Lan và Ngọc.

Tưởng chừng câu chuyện kết thúc ở đó, với hai cô gái trở thành chỗ dựa mới của gia đình. Nhưng bất ngờ xảy ra vào một buổi sáng vài tuần sau. Ông Tâm, người mà ai cũng nghĩ sắp qua đời, đột nhiên khỏe lại. Ông ngồi dậy, tự mình ra sân hít thở không khí, không còn ho sặc sụa như trước. Hóa ra, trong lúc nằm liệt giường, ông đã âm thầm dùng số tiền ít ỏi từ lòng thương của hàng xóm để mua đúng loại thuốc đặc trị, thay vì thứ thuốc rẻ tiền bà Hoa mang về. Ông giả vờ yếu đi để xem vợ và con cái sẽ làm gì.

Khi ông Tâm đứng lên, tuyên bố: “Tôi chưa chết, và mảnh đất này vẫn là của tôi cho đến khi tôi thật sự ra đi,” cả gia đình sững sờ. Bà Hoa hoảng loạn vì mất đi quyền kiểm soát, còn Lan và Ngọc bật cười, vừa mừng vừa bất ngờ trước sự “hồi sinh” của bố. Cuối cùng, họ nhận ra rằng, có lẽ gia đình này vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu – nhưng lần này, không ai dám để bà Hoa động vào tiền bạc nữa.