Mẹ tôi mất vào một buổi chiều mưa tầm tã, để lại căn nhà cũ kỹ và một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng tôi. Sau tang lễ, tôi bắt tay vào dọn dẹp những món đồ của mẹ trong căn phòng ngủ nhỏ. Khi mở ngăn kéo tủ gỗ cũ, tôi phát hiện một tờ giấy gấp đôi, nét chữ run run của mẹ hiện rõ trên đó – một tờ di chúc. Tim tôi đập thình thịch khi đọc những dòng chữ: toàn bộ tài sản, gồm căn nhà và mảnh đất nhỏ ở quê, được để lại cho tôi, không một chữ nào nhắc đến anh trai hay chị dâu. Tôi ngỡ ngàng, rồi vội vàng nhét tờ giấy vào túi áo. Anh trai tôi vốn đã có cuộc sống ổn định, còn chị dâu thì luôn tỏ ra xa cách với mẹ. Tôi tự nhủ, có lẽ mẹ có lý do riêng, và tôi sẽ giữ bí mật này.

Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào tối hôm sau, khi chị dâu đến nhà tôi để lấy lại vài món đồ mẹ từng mượn. Chị mặc chiếc váy ngắn, vô tình để lộ một vết sẹo dài, gồ ghề chạy dọc bắp chân. Tôi chợt khựng lại. Vết sẹo đó… sao quen thuộc đến vậy? Trong đầu tôi hiện lên ký ức mơ hồ từ hơn hai mươi năm trước, khi tôi còn bé, mẹ từng kể về lần bà suýt mất một đứa con trong tai nạn xe. Đứa trẻ đó bị thương ở chân, để lại vết sẹo sâu. Tôi luôn nghĩ đó là câu chuyện về anh trai, nhưng anh tôi chưa bao giờ có vết sẹo nào cả.

Đêm đó, tôi lục lại mớ giấy tờ cũ của mẹ, cố tìm manh mối. Một chiếc hộp sắt nhỏ rơi ra từ đáy tủ, bên trong là giấy khai sinh của anh trai và… một tờ giấy nhận con nuôi. Tên chị dâu tôi – Nguyễn Thị Lan – nằm ngay đó, với ngày tháng khớp với câu chuyện mẹ từng kể. Tôi chết lặng. Chị dâu tôi không phải người ngoài, mà là con gái ruột của mẹ, bị thất lạc từ nhỏ và được nhận lại sau này. Mẹ đã giấu cả gia đình, có lẽ vì sợ sự thật phơi bày sẽ phá vỡ mọi thứ.

Tôi cầm tờ di chúc trong tay, lòng rối bời. Nếu chị dâu biết mình là con ruột, chị sẽ đòi quyền thừa kế, thậm chí kiện tôi ra tòa. Nhưng nếu tôi im lặng, tôi sẽ sống cả đời trong dằn vặt. Sáng hôm sau, tôi quyết định đối mặt. Tôi gọi chị dâu đến, đặt tờ di chúc và giấy nhận con nuôi lên bàn. Chị nhìn chúng, mặt tái mét, rồi bất ngờ bật khóc. “Em biết rồi à?” – giọng chị run rẩy. Tôi chưa kịp đáp, chị quỳ xuống, nắm tay tôi: “Chị không cần tài sản, chị chỉ muốn mẹ tha thứ. Chị là người gây ra tai nạn năm đó… chị bỏ đi vì không dám đối diện.”

Tôi sững sờ. Hóa ra vụ tai nạn khiến mẹ bị thương nặng và mất liên lạc với chị không phải ngẫu nhiên – chị dâu, khi ấy còn nhỏ, đã vô tình gây ra. Mẹ tìm lại được chị sau bao năm, nhưng chị từ chối nhận mẹ vì ám ảnh tội lỗi. Mẹ giữ kín chuyện này, và có lẽ viết di chúc để bảo vệ tôi, người con duy nhất bà nuôi nấng từ đầu.

Tôi ôm lấy chị, nước mắt rơi. “Chị là chị gái em, tài sản này là của cả hai.” Nhưng chị lắc đầu, đứng dậy bỏ đi, để lại tờ giấy nhận con nuôi nhàu nhĩ trên bàn. Hai ngày sau, tôi nhận được tin chị đã rời thành phố, không một lời từ biệt. Tờ di chúc vẫn nằm trong tay tôi, nhưng giờ đây, nó không còn là tài sản nữa, mà là một bí mật nặng trĩu tôi phải mang theo suốt đời.