Hằng tháng, tôi và chồng đều đặn gửi tiền biếu bố mẹ chồng. Số tiền không lớn, nhưng là tấm lòng của hai vợ chồng trẻ mới cưới, công việc còn bấp bênh. Mẹ chồng tôi thường cười hiền, nhận tiền rồi bảo: “Các con cứ yên tâm, bố mẹ không để các con thiệt đâu.” Tôi tin lời mẹ, nghĩ rằng trong gia đình, sự hiếu thảo rồi sẽ được đền đáp.

Chồng tôi là con út trong nhà, trên anh còn có hai chị gái. Chị cả đã lấy chồng xa, ít về thăm nhà, còn chị hai – chị dâu mà tôi sắp kể đến – thì ở gần bố mẹ chồng, thường xuyên qua lại. Chị ấy sắc sảo, khéo nói, và luôn tỏ ra mình là người con hiếu thảo nhất. Tôi không để tâm lắm, chỉ nghĩ đơn giản rằng mỗi người một tính, miễn là gia đình hòa thuận.

Rồi bố chồng tôi qua đời. Trước khi mất, ông để lại di chúc chia tài sản: mảnh đất rộng hơn hai sào ở quê – tài sản lớn nhất của gia đình – sẽ được chia đều cho ba chị em. Tôi thở phào, nghĩ rằng ít ra chồng tôi cũng có phần, dù không nhiều nhặn gì. Nhưng đời không như mơ.

Ngày giỗ đầu của bố, cả nhà tụ họp để bàn chuyện phân chia. Mẹ chồng tôi ngồi ở ghế trên, giọng trầm trầm: “Mẹ đã quyết định rồi. Mảnh đất này sẽ để lại hết cho con Hai.” Tôi sững sờ, quay sang chồng. Anh chỉ cúi đầu, không nói gì. Chị cả phản đối yếu ớt, nhưng rồi cũng im lặng. Còn tôi, tôi không kìm được, lên tiếng: “Mẹ ơi, con không hiểu. Tháng nào vợ chồng con cũng biếu tiền, cũng lo cho bố mẹ, sao giờ lại thành ra thế này?”

Mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt lạnh tanh: “Con đừng nói nữa. Quyết định là của mẹ.” Chị dâu ngồi bên cạnh, từ nãy giờ im lặng, bỗng chen vào, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc như dao: “Mẹ nói đúng đấy em. Hồi bố còn sống, em bảo em chỉ cần bố mẹ khỏe mạnh, đất đai chẳng quan trọng, đúng không? Giờ em lại đòi hỏi, là ý gì?”

Tôi chết lặng. Câu nói đó… tôi nhớ ra rồi. Hồi bố chồng còn sống, trong một lần nói chuyện vu vơ, tôi từng bảo: “Con chỉ mong bố mẹ khỏe, đất đai có hay không con không để tâm.” Lúc đó, tôi nói thật lòng, chỉ muốn bố mẹ vui. Ai ngờ chị dâu lại ghi nhớ, bóp méo nó, biến nó thành mũi dao đâm ngược lại tôi.

Chồng tôi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng run run: “Mẹ, chị, sao lại thế? Em không đòi hỏi, nhưng công bằng ở đâu?” Chị dâu cười khẩy: “Công bằng? Anh em trong nhà, ai chăm bố mẹ nhiều hơn thì được hưởng nhiều hơn. Tháng nào em gửi tiền thì chị cũng gửi gạo, gửi đồ, có bao giờ kể công đâu.”

Không khí căng như dây đàn. Tôi đứng dậy, kéo tay chồng: “Thôi, anh. Đi về.” Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi quay lại nhìn mẹ chồng và chị dâu, nói một câu duy nhất: “Tôi không cần đất, nhưng tôi sẽ nhớ chuyện này cả đời.”

Tưởng như mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng một tháng sau, một cú điện thoại từ làng gọi đến làm tôi ngã quỵ. Mảnh đất mà chị dâu nhận được hóa ra không phải của bố mẹ chồng để lại. Đó là đất ông nội chồng – người mà chồng tôi là cháu đích tôn. Theo luật thừa kế, chồng tôi mới là người có quyền sở hữu hợp pháp. Hóa ra, mẹ chồng và chị dâu đã âm thầm làm giả di chúc để chiếm đất, dựa vào câu nói vô tình của tôi làm cái cớ.

Tôi cầm tờ giấy xác nhận quyền thừa kế trên tay, nước mắt lăn dài. Chồng tôi nhìn tôi, hỏi: “Em muốn kiện không?” Tôi lắc đầu: “Không. Anh cứ lấy lại đất, rồi bán đi. Em không muốn dính líu đến họ nữa.” Anh gật đầu, nhưng tôi biết, vết rạn trong lòng anh với gia đình mình chẳng bao giờ lành.

Ngày chồng tôi bán mảnh đất, chị dâu đến nhà, quỳ xin tha thứ. Chị khóc lóc, kể rằng vì nợ nần mà phải làm vậy. Tôi nhìn chị, không nói gì, chỉ lặng lẽ đóng cửa. Tiền bán đất, chúng tôi dùng để mua một căn hộ nhỏ ở thành phố, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mỗi đêm, tôi vẫn mơ thấy ánh mắt lạnh lùng của mẹ chồng, nụ cười sắc sảo của chị dâu, và câu nói vô tình của chính mình – câu nói đã đẩy cả gia đình vào bi kịch.