Hôm ấy là ngày giỗ bố vợ, tôi cùng Hương – vợ tôi – về nhà mẹ vợ ở quê. Nhà đông đủ cả, từ anh rể cả, chị hai, đến mấy đứa cháu nhỏ chạy nhảy khắp sân. Mẹ vợ tôi, bà cụ 70 tuổi nhưng còn minh mẫn, luôn là người chủ trì những dịp như thế này. Tôi với Hương lấy nhau được hai năm, dù không giàu có nhưng cũng được mẹ vợ quý, nên tôi khá thoải mái khi về thăm.
Mâm cỗ giỗ được dọn ra, mùi thơm từ gà luộc, xôi nếp bay nghi ngút. Anh rể cả – anh Hùng – ngồi đối diện tôi, cười toe toét khi mẹ vợ gắp cho anh một cái đùi gà to bự, vàng ươm, bóng nhẫy mỡ. “Con rể cả có khác, mẹ thương nhất anh Hùng mà,” chị hai trêu, cả nhà cười rộ lên. Tôi cũng cười theo, nghĩ bụng chắc mình được ít thịt cánh hay gì đó, dù sao cũng là khách, không đòi hỏi.
Nhưng khi mẹ vợ quay sang tôi, bà cầm đôi đũa, lặng lẽ gắp từ mâm một thứ mà tôi nhìn thôi đã lạnh người: một cục nội tạng gà – gan hay dạ dày gì đó, trơn nhẫy, đỏ lòm, còn dính chút máu. Bà đặt vào bát tôi, giọng đều đều: “Tùng ăn đi, bổ lắm.” Cả bàn im phăng phắc, Hương ngồi cạnh khẽ đạp chân tôi dưới gầm bàn, ra hiệu đừng phản ứng. Nhưng tôi không chịu nổi, mặt nóng bừng, lòng tự nhủ: “Cái đùi gà ngon thế cho anh rể, còn tôi thì cục nội tạng kinh dị này? Bà khinh tôi nghèo hay sao?”
Tôi cố giữ bình tĩnh, cười gượng: “Dạ, con cảm ơn mẹ, nhưng con không ăn nội tạng đâu ạ.” Mẹ vợ nhìn tôi, ánh mắt lạ lắm, không giận mà như dò xét. Bà gật đầu, bảo: “Ừ, không ăn thì để đó.” Rồi bà quay sang mâm, tiếp tục gắp thức ăn cho người khác. Suốt bữa, tôi nuốt không trôi, chỉ nghĩ đến cục nội tạng trong bát mà thấy khó chịu. Anh Hùng thì nhai đùi gà ngon lành, còn vỗ vai tôi: “Mày kén ăn quá, mẹ gắp cho là quý rồi.” Tôi chỉ cười nhạt, lòng đầy ấm ức.
Ăn xong, tôi ra sân ngồi cho khuây khỏa, định bụng lát nữa sẽ nói với Hương về thái độ của mẹ vợ. Nhưng đúng lúc ấy, mẹ vợ gọi tôi vào buồng trong, bảo có chuyện cần nói riêng. Tôi miễn cưỡng bước theo, nghĩ chắc bà định mắng vì tôi từ chối món “đặc biệt” kia. Ai ngờ, vừa vào phòng, bà đóng cửa, kéo từ tủ ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra trước mặt tôi. Bên trong là một xấp tiền dày cộp, toàn tờ 500 nghìn, và một tờ giấy viết tay.
Bà nhìn tôi, giọng trầm xuống: “Tùng, mẹ xin lỗi vì cục nội tạng đó. Mẹ cố ý thử con thôi. Anh Hùng được cái đùi gà vì nó tham lam, mẹ biết thừa. Còn con, mẹ muốn xem con có thật lòng với nhà này không. Hôm nay mẹ mừng vì con không phải dạng thấy sang bắt quàng làm họ.” Bà chỉ vào xấp tiền: “Đây là tiền mẹ để lại cho Hương và con, gần 200 triệu, mẹ tích cóp từ lương hưu. Mẹ già rồi, không sống được bao lâu, muốn giao cho con giữ.”
Tôi đứng hình, không tin nổi. Hóa ra cục nội tạng kinh dị ấy không phải sự khinh miệt, mà là bài kiểm tra của mẹ vợ. Tôi lắp bắp: “Mẹ… sao mẹ không nói sớm, con tưởng…” Bà cười hiền: “Nói sớm thì đâu biết lòng con thế nào. Giờ mẹ yên tâm rồi.”
Ra khỏi phòng, tôi vẫn còn bàng hoàng. Hương chạy tới, hỏi nhỏ: “Mẹ nói gì mà anh ngẩn ra vậy?” Tôi chỉ cười, giấu tờ giấy mẹ đưa vào túi: “Mẹ gắp cho anh món ngon nhất, nhưng anh chưa dám ăn đâu.” Từ đó, mỗi lần nhớ lại cục nội tạng, tôi không còn thấy khó chịu, mà chỉ thấy thương mẹ vợ – người đã âm thầm trao cả gia tài lẫn niềm tin cho thằng con rể như tôi.
News
Nghi vấn Lê Phương nắm thóp vợ Quý Bình nên doanh nhân Ngọc Tiền không d:á:m lên tiếng giải thích
Từ chia sẻ của Lê Phương, cư dân mạng bắt đầu có những bàn tán liên quan đến cuộc sống của cố diễn viên Quý Bình. Diễn viên Quý Bình đã vĩnh viễn rời xa cõi tạm vào trưa ngày 6/3, sau…
Lê Phương đã lên tiếng nói toàn bộ s:ự th:ật
Từ chia sẻ của Lê Phương, cư dân mạng bắt đầu có những bàn tán liên quan đến cuộc sống của cố diễn viên Quý Bình. Diễn viên Quý Bình đã vĩnh viễn rời xa cõi tạm vào trưa ngày 6/3, sau…
Ơ! Vậy là chị em rọt Hằng Du Mục & Quang Linh Vlogs họp báo “chui”
Sau gần 2 tuần vụ việc quảng cáo kẹo rau củ Kera gây bão trên mạng xã hội, chiều 14-3 tại Hà Nội, lần đầu tiên Công ty cổ phần Tập đoàn Chị Em Rọt (CER) tổ chức gặp mặt…
Bố tôi nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi ông bật cười – một tiếng cười hiếm hoi từ ngày mẹ mất: “Đó là một vở kịch”
Từ khi mẹ tôi mất, bố tôi như biến thành một con người khác. Ngày mẹ còn sống, bố luôn là người nắm giữ tài chính trong nhà. Mỗi tháng, ông đưa cho mẹ một khoản tiền đủ để chi…
Thế nhưng vào buổi sáng hôm sau, khi mở tủ lạnh lấy sữa cho con, tôi thấy một mảnh giấy nhỏ dán ngay ngắn trên cửa tủ.
Tôi sinh con đầu lòng sau gần hai năm kết hôn với anh Hùng. Mang thai vất vả, tôi yếu lắm, suốt thai kỳ hầu như chỉ nằm một chỗ. Đến ngày vượt cạn, tôi mệt lử, nhưng nhìn con…
“Cái này là vàng giả, đồng thau mạ vàng thôi, chẳng đáng giá bao nhiêu đâu”
Ngày cưới tôi, mẹ đẻ gọi tôi vào phòng riêng, đặt vào tay tôi một hộp gỗ nhỏ xinh xắn. Bên trong là hai chiếc vòng vàng óng ánh, mỗi chiếc nặng chừng 5 chỉ. Mẹ cười hiền, bảo: “Đây…
End of content
No more pages to load