Mang bầu lần hai, tôi ốm nghén nặng, chẳng muốn động tay vào bếp chút nào. Mùi dầu mỡ, mùi gia vị chỉ cần thoảng qua là tôi đã buồn nôn, đến mức chồng tôi phải đùa rằng anh ấy sắp thành “chuyên gia săn đồ ăn ngoài” mất rồi. Ngày nào anh cũng tất tả chạy qua mấy quán quen, lúc thì bún bò, lúc thì cơm tấm, chỉ mong tôi ăn được vài miếng cho đỡ xót ruột. Hôm ấy, trời vừa chập tối, gió lành lạnh thổi qua cửa sổ, tôi đang nằm dài trên sofa thì nghe tiếng xe máy quen thuộc dừng trước cổng. Nhưng không phải chồng tôi về, mà là bố chồng.

Ông bước vào nhà, tay ôm chặt một chiếc túi nylon lớn, nét mặt có phần khác lạ – không phải vẻ vui tươi thường ngày mà tôi hay thấy mỗi lần ông ghé thăm. Trên tay ông, ngoài chiếc túi to, còn có một bó rau muống tươi roi rói, chắc vừa hái từ vườn nhà dưới quê. “Bố mới lên à? Sao không báo trước để con bảo thằng Tuấn qua đón?” Tôi ngồi dậy, cố nặn một nụ cười dù trong người vẫn mệt lả. Ông chỉ gật nhẹ, đặt túi xuống bàn rồi ngồi xuống ghế, ánh mắt lướt qua căn phòng nhỏ của chúng tôi như đang tìm kiếm điều gì đó.

Trong túi là một con gà trống đã làm sẵn, lông óng ánh còn dính vài giọt nước, chắc vừa được vặt sạch trước khi ông lên đường. Ngoài ra còn có hai món gì đó bọc kỹ trong giấy bạc, thoang thoảng mùi thơm của sả và gừng – chắc là gà luộc hoặc hấp, món tôi thích nhất hồi mới về làm dâu. Tôi chẳng để tâm lắm, chỉ nghĩ ông mang đồ quê lên tẩm bổ cho đứa cháu nội đang lớn dần trong bụng tôi. Nhưng khi ông đặt túi xuống, ánh mắt ông lại thoáng qua tôi, rồi nhìn về phía chồng tôi – lúc này đang lúi húi dưới bếp pha nước chanh cho ông – với vẻ đượm buồn lặng lẽ khiến tôi thấy lạ.

“Con mở túi ra xem đi, bố mang lên cho con đấy,” ông nói, giọng trầm trầm, không chút đùa cợt như mọi khi. Tôi cười gượng, miễn cưỡng đứng dậy, tay đỡ bụng bầu lặc lè bước tới. Lúc lôi con gà ra, tôi để ý thấy đáy túi còn một góc phồng lên, như có thứ gì đó nặng hơn nằm lẫn bên trong. Tôi mò tay xuống, bất chợt một bọc nhỏ màu đen rơi ra, lạch cạch xuống sàn. Tiếng động khô khốc vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, khiến cả tôi và chồng đều giật mình quay lại. Tôi cúi xuống nhặt, tay hơi run run – đó là một chiếc điện thoại cũ kỹ, vỏ xước xát, màn hình nứt một đường dài, nhưng khi tôi vô tình chạm vào, nó bỗng sáng lên, hiện một dòng tin nhắn chưa đọc.

“Bố… cái gì đây ạ?” Tôi ngẩng lên hỏi, giọng lạc đi vì ngạc nhiên. Chồng tôi cũng bỏ ly nước xuống, bước tới bên cạnh, nhíu mày nhìn chiếc điện thoại trên tay tôi. Bố chồng thở dài, đôi mắt đỏ hoe, đôi tay ông run run đặt lên bàn như để giữ bình tĩnh. “Điện thoại của thằng Nam,” ông nói chậm rãi, “Nó nhắn tin cho bố tuần trước, bảo đang trốn ở đâu đó… nó chưa chết đâu, con ạ.”

Tim tôi nghẹn thắt lại, không phải vì sợ, mà vì sốc đến nghẹt thở. Nam – anh trai chồng tôi – mất tích ba năm trước sau một vụ tai nạn xe tải kinh hoàng trên đèo. Cả gia đình đều tin anh đã chết, thậm chí còn lập bàn thờ, làm lễ tang hẳn hoi dù chẳng tìm thấy xác. Chồng tôi từng kể, anh Nam là người sống khép kín, ít nói, nhưng rất thương em trai. Sau vụ tai nạn, bố chồng là người suy sụp nhất, có lần ông còn uống rượu say rồi ngồi khóc một mình trước bàn thờ con trai. Vậy mà giờ đây, ông lại nói anh còn sống?

“Nhưng… sao bố không nói gì với tụi con? Tin nhắn đó là sao?” Chồng tôi bật hỏi, giọng anh run run, đôi tay siết chặt lại. Ông lặng lẽ rút từ túi áo một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi dài rồi mới lên tiếng. “Bố cũng không tin nổi. Tuần trước, bố đang ở quê thì cái điện thoại cũ của bố tự dưng reo lên. Số lạ, nhưng khi bố mở tin nhắn, nó chỉ viết: ‘Bố, con là Nam. Đừng nói ai, con đang trốn.’ Bố gọi lại thì không ai nghe, nhắn lại cũng không thấy trả lời. Đến hôm qua, bố tìm được cái điện thoại này trong kho cũ – là cái thằng Nam dùng trước khi mất tích. Bố mang lên đây, định hỏi ý hai đứa.”

Tôi mở chiếc điện thoại ra, màn hình mờ mờ hiện lên dòng tin nhắn cuối cùng: “Con phải trốn vì nợ, đừng tìm con.” Chồng tôi đứng chết lặng, còn tôi thì lạnh cả sống lưng. Hóa ra, anh Nam không chết trong tai nạn, mà đã bỏ trốn vì một món nợ nào đó, để lại gia đình trong đau khổ suốt ba năm trời. Và bố chồng, người luôn tỏ ra cứng rắn, đã âm thầm giữ bí mật này, chỉ chọn khoảnh khắc hôm nay để hé lộ – cùng với chiếc điện thoại như một bằng chứng sống động, rơi ra từ túi đồ tưởng chừng chỉ là quà quê giản dị.