Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày cưới của mình, cái ngày mà tôi vừa hạnh phúc vừa ấm ức trong lòng. Bố tôi, một người đàn ông nghiêm nghị, từng là cán bộ cao cấp trước khi nghỉ hưu, đến dự lễ cưới với bộ vest đen sang trọng. Ông ngồi ở bàn chính, khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả một thế giới mà tôi chưa bao giờ hiểu hết. Khi mẹ chồng tôi hỏi đùa: “Ông nghỉ hưu rồi lương tháng thế nào mà nuôi nổi cô dâu xinh thế này?”, bố chỉ cười nhạt, đáp: “Cũng đủ sống, 50 triệu một tháng, không dư dả gì đâu.” Cả nhà cười ầm lên, còn tôi thì sững sờ. 50 triệu một tháng? Tôi chưa bao giờ biết con số ấy. Nhà tôi sống giản dị, bố mẹ chẳng bao giờ khoe khoang, tôi cứ nghĩ lương hưu của bố chỉ vài triệu như bao người.
Vậy mà, khi tôi ngỏ lời nhờ bố giúp đỡ cho ngày cưới, ông chỉ đưa tôi 10 triệu đồng, kèm theo một câu ngắn gọn: “Coi như bố góp chút lễ nghĩa, còn lại tự lo lấy.” Tôi cay đắng nuốt nước mắt. 10 triệu trong khi ông nhận 50 triệu mỗi tháng? Tôi đã nghĩ ông keo kiệt, nghĩ ông không thương tôi – đứa con gái út mà ông từng cưng chiều. Suốt buổi cưới, tôi cười gượng với khách khứa, nhưng trong lòng là một cơn giận âm ỉ. Tôi tự nhủ, chắc ông giữ tiền để sống sung sướng cho riêng mình, hay tệ hơn, để lại cho anh trai tôi – người mà ông luôn ưu ái hơn.
Ba năm trôi qua, vết thương lòng ấy vẫn âm ỉ. Tôi ít về thăm bố, mỗi lần gọi điện chỉ hỏi qua loa rồi cúp máy. Chồng tôi bảo: “Thôi, bỏ qua đi em, bố mẹ nào chẳng có lý do riêng.” Nhưng tôi không bỏ qua được. Cho đến một ngày, mẹ gọi tôi về gấp, giọng run run: “Bố mày bệnh nặng lắm, về ngay đi con.”
Khi tôi bước vào căn nhà cũ, bố nằm đó, gầy gò đến không nhận ra. Ông yếu ớt vẫy tay gọi tôi lại gần, rồi chỉ vào chiếc hộp gỗ trên bàn. “Mở ra đi,” ông thều thào. Bên trong là một cuốn sổ tiết kiệm, số tiền lên đến hàng tỷ đồng, cùng một xấp giấy tờ nhà đất mà tôi chưa từng biết bố sở hữu. Tôi ngơ ngác nhìn ông, nước mắt chực trào. “Bố… bố làm gì với từng này tiền?”
Bố nắm tay tôi, giọng đứt quãng: “Bố không cho con nhiều ngày cưới vì bố muốn con tự lập, muốn con hiểu giá trị của mồ hôi nước mắt. Tiền này… bố để dành cho cháu ngoại, cho con lúc khó khăn. Bố sợ nếu cho con quá nhiều, con sẽ ỷ lại, sẽ không biết trân trọng…” Ông ho sặc sụa, rồi nói tiếp: “Ba năm nay, tháng nào bố cũng gửi 40 triệu vào quỹ từ thiện, giúp trẻ mồ côi, xây trường học… Bố không muốn con biết, sợ con nghĩ bố khoe mẽ.”
Tôi chết lặng. Hóa ra, 10 triệu ngày cưới không phải là sự keo kiệt, mà là bài học bố dạy tôi. Hóa ra, ông sống giản dị không phải vì thiếu thốn, mà vì ông chọn dùng tiền để làm điều lớn lao hơn. Tôi quỳ xuống bên giường, ôm lấy bàn tay gầy guộc của bố, khóc nức nở: “Con xin lỗi… Con sai rồi, bố ơi…” Nhưng ông chỉ mỉm cười, đôi mắt nhắm lại, hơi thở dần yếu đi.
Bố ra đi mãi mãi hôm ấy, để lại tôi với nỗi hối hận cào xé tim gan. Giá như tôi không hiểu lầm, giá như tôi hỏi ông một lần, có lẽ tôi đã không để ba năm xa cách thành vết dao cứa mãi trong lòng. Giờ đây, mỗi lần nhìn con gái nhỏ của mình, tôi lại nhớ đến bố, nhớ đến 10 triệu ngày cưới và bài học đắt giá mà tôi chỉ hiểu ra khi đã quá muộn.
News
“Hố t:ử thần” nu:ốt ng/ười ở Bắc Kạn: Diện tích ngày càng mở rộng, đu dây xuống kiếm nhưng không thấy gì ngoài…
“Hố t;ử thần” trên Quốc lộ 3B tiếp tục sụt lún, miệng hố mở rộng hơn lúc ban đầu, mực nước dâng cao gây khó khăn cho công tác tìm kiếm nạn nhân mất tích. Sáng 4/6, bà Hoàng Thị…
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
End of content
No more pages to load