Hôm chồng tôi qua đời vì một tai nạn bất ngờ, tôi còn đang mang trong mình đứa con đầu lòng, mới được sáu tháng. Cả thế giới của tôi như sụp đổ. Nhưng điều tôi không ngờ tới là, ngay sau đám tang, mẹ chồng tôi – người mà tôi luôn kính trọng và yêu thương như mẹ ruột – đã lạnh lùng đuổi tôi ra khỏi nhà. “Con không còn lý do gì để ở đây nữa. Nhà này không cần người ngoài!” – bà gằn giọng, ánh mắt đầy oán trách, như thể tôi là nguyên nhân gây ra mọi bất hạnh.
Tôi ôm bụng, nước mắt lăn dài, bước ra khỏi căn nhà mà tôi đã coi là tổ ấm trong suốt ba năm chung sống với chồng. Không tiền, không nơi nương tựa, tôi lang thang, làm đủ mọi nghề để nuôi bản thân và đứa bé sắp chào đời. Những đêm dài cô đơn, tôi tự hỏi tại sao cuộc đời lại bất công đến vậy. Nhưng tôi vẫn hy vọng, một ngày nào đó, mẹ chồng sẽ mềm lòng, sẽ nhớ đến tình cảm của tôi dành cho con trai bà, dành cho gia đình nhỏ chúng tôi.
Ba năm sau, cuộc sống của tôi đã khá hơn. Con trai tôi, bé Minh, lớn lên khỏe mạnh, thông minh, và mang nét cười giống hệt cha nó. Tôi mở một tiệm nhỏ bán đồ handmade, tự mình nuôi con mà không cần dựa dẫm ai. Nhưng trong lòng, tôi vẫn mang một nỗi đau âm ỉ – nỗi đau của sự bị ruồng bỏ, của tình thân bị cắt đứt.
Rồi một ngày, tôi nhận được cuộc gọi từ một người hàng xóm cũ. “Chị ơi, mẹ chồng chị bệnh nặng lắm, bà ấy cứ gọi tên chị và cháu hoài. Bà muốn gặp chị lần cuối.” Tim tôi thắt lại. Tôi không biết mình nên giận hay thương. Nhưng nghĩ đến những ngày tháng bên mẹ chồng, những lúc bà từng dịu dàng dạy tôi nấu ăn, kể tôi nghe chuyện đời bà, tôi không nỡ từ chối.
Tôi dẫn bé Minh về. Khi bước vào nhà, tôi thấy mẹ chồng nằm đó, gầy gò, yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi. “Con… con về rồi…” – bà khẽ nói, giọng run rẩy. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên giường. Bé Minh, không hiểu chuyện, chạy đến nắm tay bà, gọi một tiếng “Bà ơi” trong vô tư. Lúc đó, nước mắt mẹ chồng tôi tuôn rơi. “Mẹ sai rồi, con ơi. Mẹ đã đuổi con, đã bỏ rơi cháu nội của mẹ… Mẹ hối hận quá. Nếu có kiếp sau, mẹ nhất định sẽ làm lại mọi thứ.”
Những lời bà nói như dao cắt vào tim tôi. Tôi ôm lấy bà, khóc nức nở. Ba năm trước, tôi đã oán trách bà, nhưng giờ đây, nhìn bà nằm đó, cô đơn và đầy hối hận, tôi chỉ thấy thương. Bà nắm tay tôi, thì thầm: “Con nuôi cháu tốt nhé. Đó là máu mủ của thằng Tuấn, là niềm hy vọng cuối cùng của mẹ.”
Ba ngày sau, mẹ chồng tôi qua đời. Trước khi nhắm mắt, bà nhìn tôi và bé Minh, mỉm cười yếu ớt. Tôi biết, bà đã ra đi trong sự thanh thản, nhưng trái tim tôi thì không. Tôi hối hận vì đã không quay về sớm hơn, không cho bà cơ hội để bù đắp, không cho bé Minh cơ hội để biết tình yêu của bà ngoại. Và tôi cũng hiểu, đôi khi, sự hối hận đến muộn màng không chỉ là nỗi đau của người gây ra sai lầm, mà còn là gánh nặng của cả những người bị tổn thương.
Từ đó, tôi dạy bé Minh rằng, gia đình là điều quý giá nhất, và đừng bao giờ để những hiểu lầm, giận hờn làm mất đi tình thân. Nhưng mỗi đêm, khi nhìn con ngủ, tôi vẫn không khỏi tự hỏi: Nếu tôi mạnh mẽ hơn, nếu mẹ chồng tôi nhân từ hơn, liệu mọi thứ có khác đi không?
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load