Cũng do mẹ chồng không hề nói trước cho tôi biết nên mới ra nông nỗi này.
Chuyện là hôm kia, tôi dọn dẹp nhà cửa, thấy trong phòng mẹ chồng có một con gấu bông cũ kĩ đến mức tàn tạ thảm thương nên mới đem vứt rác. Con gấu bông ấy, mẹ chồng đem đến nhà tôi từ 3 năm trước, lúc bà chuyển đến sống cùng chúng tôi. Từ đó đến nay, cứ ai động vào là bà giận dữ, còn dọa con gái tôi là bên trong con gấu có “ông Kẹ” khiến con bé sợ hãi khóc thét lên.
Tôi cứ nghĩ chắc mẹ chồng quý con gấu ấy quá nên không muốn mọi người động vào, càng không muốn cháu nghịch ngợm, phá phách. Nhưng giờ thấy con gấu vừa cũ vừa bẩn nằm chễm chệ trên giường gỗ quý mà tôi gai mắt. Vứt đi cho rồi, mua cho bà con gấu khác đẹp hơn là được.
Mẹ chồng tôi đi chợ về, bà lui cui nấu ăn gần hết buổi sáng rồi mới vào phòng. Vừa mở cửa ra, bà đã hốt hoảng la lên, hỏi tôi có thấy con gấu bông cũ của bà đâu không? Tôi nhẹ nhàng bảo: “Con đã vứt đi rồi. Chiều con chở mẹ đi mua con khác đẹp hơn. Gấu gì mà vừa đen vừa xấu vừa bẩn, mẹ giữ làm gì cho vi khuẩn vào người, bệnh thêm”.
Bà nghe tôi nói thế thì trợn trừng mắt rồi ngã phịch xuống nền nhà. Tôi vội đỡ bà dậy thì bị bà gào lên: “Mày trả vàng đây cho mẹ, trả vàng đây. Bên trong con gấu có 5 lượng vàng, sao mày lại đem nó vứt đi hả?”.
Ảnh minh họa
Tôi nghe mà bủn rủn tay chân. Chồng tôi nghe động tĩnh cũng chạy lên lầu, thấy tôi và mẹ đều ngồi bệt dưới nền thì kinh ngạc hỏi nguyên nhân. Mẹ lắp bắp bảo chồng tôi chạy theo xe chở rác, lấy con gấu về cho bà. Bên trong có 5 lượng vàng, nhất định phải tìm được con gấu ấy.
Nhưng đồ đã đem vứt rác từ sáng sớm rồi thì biết tìm ở đâu? Chưa kể con gấu bị bỏ vào thùng giấy, bên trong còn biết bao rác rưởi khác? Chồng tôi chạy xe dọc theo đường cả tiếng đồng hồ mà vẫn không tìm thấy bóng dáng con gấu bông cũ nên đành trở về. Tôi pha nước chanh cho mẹ chồng uống mà bà hất đổ, còn liên tục mắng mỏ tôi.
Tôi vừa tức vừa lo lắng. Cũng do mẹ chồng cứ giấu giấu giếm giếm. Thà như bà thẳng thắn nói có 5 lượng vàng, cất trong con gấu cũ thì tôi đã không đem nó vứt đi. Đằng này bà cứ lo sợ tôi nhìn ngó của cải của bà nên im ỉm giấu đi, giờ mất thì la làng lên đổ tội cho tôi.
Chồng bảo tôi lấy vàng của gia đình để đưa trả lại cho mẹ chồng. Ủa, tại sao phải làm thế? Làm thế thì chẳng phải tôi quá thiệt thòi hay sao? Mẹ chồng sống với tôi, tôi lo ăn uống, quần áo, thuốc men, đau bệnh. Lẽ ra bà có tiền có vàng phải đưa cho con dâu giữ. Giờ bị mất vàng thì bắt tôi lấy của nhà ra đền, ở đâu có cái lý đó? Theo mọi người, tôi có cần trả vàng cho bà không?
News
“Mẹ kế” sang chảnh sắp cho Thu Quỳnh 1 bài học của Cha Tôi Người Ở Lại: Mới lên phim đã làm 1 điều mà suốt 20 tập chưa đạt được, ngoài đời có cuộc sống đầy bí ẩn
Hình ảnh Lương Thu Trang xuất hiện sang chảnh ở những tập mới nhất của Cha Tôi, Người Ở Lại gây chú ý không nhỏ cho người xem. Bộ phim giờ vàng hot Cha Tôi, Người Ở Lại đã khép lại giai…
Anh sếp trông không mấy uy tín trong phim “Cha tôi, người ở lại” nói gì khi nhiều khán giả đòi sửa kịch bản
Trong số diễn viên trẻ của phim “Cha tôi, người ở lại”, Kiên Trần được nhiều khán giả yêu mến với vai Đại “thiếu gia”. Nhân vật này không chỉ sở hữu gia thế ấn tượng, có tính cách hài…
“Con ước có tiền mua cho ngoại cái bánh kem, để ngoại biết cảm giác ăn bánh kem ra sao”
Trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên dòng sông lặng lẽ, Hạnh sống cùng bà ngoại trong căn nhà mái ngói đơn sơ. Hạnh mới mười hai tuổi, nhưng đôi mắt em đã mang những nét trầm tư của…
Tới công chuyện, vợ chồng “cậu Ba” Cao Minh Đạt – Nhật Kim Anh bị réo tên sau ồn ào kẹo rau củ của Quang Linh Vlogs
Bộ Công an vừa triệt phá đường dây sản xuất sữa bột giả cho bà bầu, trẻ sinh non… với doanh thu gần 500 tỷ đồng tại. Công ty Cổ phần Dược quốc tế Rance Pharma và Công ty Cổ…
“Nếu sự tồn tại hiện giờ của bạn là kết quả của việc thay đổi quá khứ của một người khác, bạn sẽ không thể thay đổi quá khứ được nữa.”
Hà Nội một chiều mưa, chiếc xe máy chở Linh và Phong lao vun vút trên đường. Tiếng còi xe, ánh đèn pha, rồi một cú va chạm kinh hoàng. Linh tỉnh dậy trong bệnh viện, toàn thân đau nhức,…
Trong cơn cho:áng vá:ng, tôi lao tới ôm tay người có vẻ là đội trưởng, vừa khóc vừa gào: “Chú ơi, rốt cuộc khi nào nhà nước mới phát người yêu cho cháu vậy ạ?
Cả toa tàu im phăng phắc, như thể thời gian ngừng trôi. Nhóm lính trẻ, chắc vừa từ doanh trại ra, đồng loạt quay lại nhìn tôi, mặt ai nấy đều đờ ra như vừa chứng kiến một màn trình…
End of content
No more pages to load