Hôm ấy, trời vừa chập tối, gió mát lành thổi qua sân nhà. Tôi ngồi bên mẹ, tay cầm ly nước chè xanh còn nghi ngút khói, kể lại chuyện buổi gặp gỡ nhà gái chiều nay. Mọi thứ vốn dĩ đang yên lành, cho đến khi tôi nhắc đến phần sính lễ.

“Mẹ ơi, nhà cô ấy bảo sính lễ phải đầy đủ: trầu cau, rượu, bánh chưng, heo quay, thêm một khoản tiền mặt nữa. Họ nói đó là phong tục, không thể thiếu.” Tôi nói, cố giữ giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng đã lường trước phản ứng của mẹ.

Mẹ tôi đặt mạnh cái chén xuống bàn, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng vào tôi. “Cái gì? Heo quay? Tiền mặt? Nhà đó tưởng nhà mình mở ngân hàng chắc? Đám cưới là chuyện trăm năm, chứ đâu phải mua bán mà đòi sính lễ như đi chợ!” Giọng mẹ cao vút, át cả tiếng gà gáy vọng từ chuồng sau.

Nhà gái thông báo sính lễ phải chuẩn bị, mẹ tôi phản ứng đòi hủy đám cưới - Ảnh 1.

Tôi lúng túng, cố giải thích: “Nhưng mẹ, đó là truyền thống bên ngoại con, họ bảo không làm thế thì mất mặt với họ hàng.”

“Mất mặt cái gì!” Mẹ cắt lời, đứng phắt dậy, tay chống nạnh. “Nhà mình nghèo nhưng có tự trọng. Mẹ thà hủy cái đám cưới này còn hơn để người ta nghĩ con trai mẹ lấy vợ bằng cách quỵ lụy. Con nói với bên đó, không đáp ứng được thì thôi, khỏi cưới!”

Tôi sững sờ, miệng há ra định nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Không khí trong nhà bỗng nặng nề, chỉ còn tiếng mẹ thở hổn hển và ánh mắt cương quyết của bà. Tôi biết mẹ nóng tính, nhưng lần này có vẻ bà nghiêm túc thật. Trong đầu tôi bắt đầu rối như tơ vò: một bên là tình yêu với cô ấy, một bên là lòng tự tôn của mẹ. Làm sao đây?

Đêm đó, tôi nằm trằn trọc, rồi quyết định gọi cho cô ấy. Giọng cô run run qua điện thoại: “Anh, em xin lỗi. Em không ngờ mẹ anh lại phản ứng mạnh vậy. Em sẽ nói với gia đình em xem có thể giản tiện bớt không.” Tôi thở phào, cảm giác như vừa nhen lên một tia hy vọng.

Sáng hôm sau, cô ấy dẫn mẹ mình sang nhà tôi. Hai bà mẹ ngồi đối diện nhau, không khí ban đầu căng như dây đàn. Nhưng rồi, mẹ cô ấy lên tiếng trước: “Chị thông gia, tôi hiểu chị lo cho con trai. Nhà tôi cũng không phải đòi hỏi gì to tát, chỉ muốn giữ chút phong tục cho đỡ lời ra tiếng vào. Nhưng nếu chị không đồng ý, chúng tôi sẵn sàng bớt đi, miễn sao hai đứa nó hạnh phúc.”

Mẹ tôi im lặng một lúc, rồi dịu giọng: “Tôi chỉ muốn tốt cho tụi nhỏ. Nếu bên chị đã nói vậy, thì tôi cũng không ép. Sính lễ cứ đơn giản thôi, quan trọng là tụi nó sống với nhau ra sao.”

Tôi và cô ấy nhìn nhau, nở nụ cười nhẹ nhõm. Cuối cùng, đám cưới vẫn diễn ra, không quá phô trương nhưng đầy ắp tình nghĩa. Hai bên gia đình cũng từ đó mà thêm hiểu nhau, hóa ra chỉ cần một chút nhượng bộ, mọi chuyện đều có thể êm xuôi.