Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim Lan lại nhói đau. Cô không muốn con phải chịu tổn thương vì sự thật rằng bố bé đã bỏ đi ngay khi biết cô mang thai.

Một ngày, trong lúc tuyệt vọng, Lan nảy ra ý tưởng. Cô tìm đến ông Tâm, một bác xe ôm gần nhà, người đàn ông gầy gò, khắc khổ nhưng tốt bụng, hay trò chuyện với Minh Anh mỗi khi chở hai mẹ con đi chợ. Lan đề nghị một thỏa thuận: mỗi tuần, ông Tâm sẽ dành vài giờ đóng vai bố của Minh Anh, đưa con bé đi công viên, ăn kem, kể chuyện. Đổi lại, cô trả ông một khoản tiền nhỏ. Ông Tâm, dù ngần ngại, cuối cùng cũng đồng ý vì thương Minh Anh và cũng cần tiền trang trải cuộc sống.

Thời gian trôi qua, ông Tâm hóa thân thành người cha hoàn hảo. Minh Anh quấn quýt “bố Tâm”, còn Lan dần yên tâm khi thấy con gái rạng rỡ. Ông Tâm không chỉ đóng vai mà còn thật sự yêu thương Minh Anh, mua cho con bé những món đồ chơi nhỏ, dạy con đếm số bằng những viên sỏi nhặt trên đường. Dần dần, Lan cũng cảm nhận được sự gắn bó kỳ lạ với ông Tâm. Cô bắt đầu tin rằng, dù là giả, nhưng tình cảm này có thể là chỗ dựa cho cả hai mẹ con.

Ba năm sau, Minh Anh đã 8 tuổi, thông minh và nhạy cảm hơn. Một buổi tối, khi Lan đang dọn dẹp, cô vô tình làm rơi chiếc ví cũ của ông Tâm mà ông để quên ở nhà. Một tấm ảnh đen trắng nhàu nhĩ rơi ra. Trong ảnh là một cô gái trẻ, gương mặt giống hệt Lan đến kỳ lạ, bên cạnh một người đàn ông trông quen thuộc. Tim Lan đập thình thịch. Cô lục thêm và tìm thấy một mẩu giấy ghi chú: “Lan, 2002, bệnh viện Chợ Rẫy.”

Run rẩy, Lan gọi điện cho ông Tâm, yêu cầu gặp ngay. Dưới ánh đèn đường lập lòe, ông Tâm cúi đầu kể sự thật. Ông không phải người xa lạ. Ông là bố ruột của Lan, người đã bỏ rơi cô và mẹ cô từ khi cô còn trong bụng mẹ. Nhiều năm sau, hối hận, ông tìm về nhưng mẹ Lan đã qua đời. Ông chỉ biết được Lan qua những mẩu tin từ hàng xóm, và khi gặp cô ở bến xe ôm, ông nhận ra ngay. Ông chấp nhận làm “bố giả” cho Minh Anh không chỉ vì tiền, mà còn để bù đắp cho đứa con gái mà ông chưa từng chăm sóc.

Nhưng bí mật không dừng lại ở đó. Ông Tâm tiết lộ thêm: người đàn ông bỏ Minh Anh và Lan chính là con trai của một người bạn cũ của ông. Ông đã cố tìm anh ta, ép anh ta nhận trách nhiệm, nhưng gã đã biến mất. Ông Tâm chọn ở lại, không chỉ vì Lan mà còn vì Minh Anh – đứa cháu ngoại mà ông muốn bảo vệ bằng cả mạng sống.

Lan sụp đổ. Người cô gọi là “bác Tâm” hóa ra là cha ruột, và người cha giả của con gái cô lại mang một tình yêu thật hơn bất kỳ ai. Cô ôm chặt Minh Anh, nước mắt rơi, không biết nên tha thứ hay oán trách. Dưới ánh đèn đường, bóng dáng ông Tâm lặng lẽ bước đi, như một người hùng thầm lặng, mang theo bí mật nặng trĩu cả đời.