Tôi chưa bao giờ thích dọn dẹp phòng của bố chồng. Căn phòng ấy luôn mang một bầu không khí nặng nề, như thể nó cất giữ những bí mật mà ông không bao giờ muốn ai chạm tới. Nhưng hôm đó, mẹ chồng nhờ tôi lau dọn vì ông vừa đi công tác xa, và tôi không thể từ chối. Với đôi găng tay cao su và chiếc chổi trên tay, tôi bước vào, cố gắng làm nhanh để thoát khỏi cảm giác ngột ngạt.

Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khi tôi kéo ngăn kéo bàn làm việc cũ kỹ của ông. Một tiếng “xoạt” vang lên, và tôi giật mình khi thấy một xấp giấy dày rơi xuống nền nhà, tung tóe khắp nơi. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là giấy tờ linh tinh – hóa đơn, thư từ cũ – nhưng khi cúi xuống nhặt, tôi nhận ra nét chữ quen thuộc trên tờ giấy đầu tiên. Đó là chữ của chồng tôi, Nam.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi nhặt thêm vài tờ nữa, và từng dòng chữ hiện lên như một nhát dao. “Ngày 15/3/2019: Đã chuyển 500 triệu cho cô ta. Cô ta hứa sẽ giữ im lặng.” “Ngày 22/4/2020: Cô ta lại đòi thêm, lần này là 1 tỷ. Phải làm gì đây?” Tôi run rẩy, đầu óc quay cuồng. Đây không phải ghi chép của bố chồng, mà là nhật ký bí mật của Nam, được giấu trong phòng ông. Nhưng tại sao?

Tôi lật tiếp, và sự thật càng trở nên đáng sợ. Một tờ giấy có gắn ảnh của một đứa bé chừng ba tuổi, đôi mắt giống Nam như đúc. Dưới ảnh là dòng chữ: “Con trai tôi. Nhưng không ai được biết.” Tôi gần như ngã quỵ. Chồng tôi có con riêng? Với ai? Và số tiền khổng lồ kia là để bịt miệng người phụ nữ đó?

Đúng lúc ấy, tiếng cửa chính bật mở. Tôi hoảng loạn nhét xấp giấy vào lại ngăn kéo, nhưng tay chân luống cuống làm rơi thêm vài tờ. Tiếng bước chân của bố chồng vang lên, dù ông đáng lẽ đang ở cách đây hàng trăm cây số. Tôi đứng chết trân khi ông bước vào phòng, ánh mắt sắc lạnh quét qua đống giấy dưới sàn.

“Con thấy rồi, đúng không?” giọng ông trầm nhưng lạnh đến thấu xương. Tôi gật đầu, không nói nên lời. Ông chậm rãi ngồi xuống ghế, thở dài. “Nam không phải người đứng sau chuyện này. Ta mới là người viết những dòng đó.”

Tôi sững sờ. Ông kể, đứa bé trong ảnh là con của ông với một người phụ nữ ông gặp trong chuyến công tác nhiều năm trước. Nam chỉ vô tình phát hiện ra và đồng ý giúp ông che giấu, chuyển tiền để người kia không tiết lộ bí mật. Nhưng áp lực khiến Nam dần xa cách tôi, và ông đã giữ xấp giấy này như một lời nhắc nhở về sai lầm của mình.

“Ta định sẽ nói với con khi thời điểm thích hợp,” ông nói, giọng nghẹn lại. “Nhưng có lẽ bây giờ là lúc rồi.”

Tôi ngồi đó, đầu óc trống rỗng. Cuối cùng, tôi đứng dậy, không nói gì, bước ra khỏi phòng. Đêm đó, tôi đối diện Nam, không phải để trách móc, mà để cùng anh tìm cách vượt qua. Bí mật không còn là gánh nặng của riêng ai nữa. Và trong lòng tôi, một quyết định dần hình thành: tha thứ, nhưng không quên.