Tôi chưa bao giờ thích dọn dẹp phòng của bố chồng. Căn phòng ấy luôn mang một bầu không khí nặng nề, như thể nó cất giữ những bí mật mà ông không bao giờ muốn ai chạm tới. Nhưng hôm đó, mẹ chồng nhờ tôi lau dọn vì ông vừa đi công tác xa, và tôi không thể từ chối. Với đôi găng tay cao su và chiếc chổi trên tay, tôi bước vào, cố gắng làm nhanh để thoát khỏi cảm giác ngột ngạt.
Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khi tôi kéo ngăn kéo bàn làm việc cũ kỹ của ông. Một tiếng “xoạt” vang lên, và tôi giật mình khi thấy một xấp giấy dày rơi xuống nền nhà, tung tóe khắp nơi. Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là giấy tờ linh tinh – hóa đơn, thư từ cũ – nhưng khi cúi xuống nhặt, tôi nhận ra nét chữ quen thuộc trên tờ giấy đầu tiên. Đó là chữ của chồng tôi, Nam.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi nhặt thêm vài tờ nữa, và từng dòng chữ hiện lên như một nhát dao. “Ngày 15/3/2019: Đã chuyển 500 triệu cho cô ta. Cô ta hứa sẽ giữ im lặng.” “Ngày 22/4/2020: Cô ta lại đòi thêm, lần này là 1 tỷ. Phải làm gì đây?” Tôi run rẩy, đầu óc quay cuồng. Đây không phải ghi chép của bố chồng, mà là nhật ký bí mật của Nam, được giấu trong phòng ông. Nhưng tại sao?
Tôi lật tiếp, và sự thật càng trở nên đáng sợ. Một tờ giấy có gắn ảnh của một đứa bé chừng ba tuổi, đôi mắt giống Nam như đúc. Dưới ảnh là dòng chữ: “Con trai tôi. Nhưng không ai được biết.” Tôi gần như ngã quỵ. Chồng tôi có con riêng? Với ai? Và số tiền khổng lồ kia là để bịt miệng người phụ nữ đó?
Đúng lúc ấy, tiếng cửa chính bật mở. Tôi hoảng loạn nhét xấp giấy vào lại ngăn kéo, nhưng tay chân luống cuống làm rơi thêm vài tờ. Tiếng bước chân của bố chồng vang lên, dù ông đáng lẽ đang ở cách đây hàng trăm cây số. Tôi đứng chết trân khi ông bước vào phòng, ánh mắt sắc lạnh quét qua đống giấy dưới sàn.
“Con thấy rồi, đúng không?” giọng ông trầm nhưng lạnh đến thấu xương. Tôi gật đầu, không nói nên lời. Ông chậm rãi ngồi xuống ghế, thở dài. “Nam không phải người đứng sau chuyện này. Ta mới là người viết những dòng đó.”
Tôi sững sờ. Ông kể, đứa bé trong ảnh là con của ông với một người phụ nữ ông gặp trong chuyến công tác nhiều năm trước. Nam chỉ vô tình phát hiện ra và đồng ý giúp ông che giấu, chuyển tiền để người kia không tiết lộ bí mật. Nhưng áp lực khiến Nam dần xa cách tôi, và ông đã giữ xấp giấy này như một lời nhắc nhở về sai lầm của mình.
“Ta định sẽ nói với con khi thời điểm thích hợp,” ông nói, giọng nghẹn lại. “Nhưng có lẽ bây giờ là lúc rồi.”
Tôi ngồi đó, đầu óc trống rỗng. Cuối cùng, tôi đứng dậy, không nói gì, bước ra khỏi phòng. Đêm đó, tôi đối diện Nam, không phải để trách móc, mà để cùng anh tìm cách vượt qua. Bí mật không còn là gánh nặng của riêng ai nữa. Và trong lòng tôi, một quyết định dần hình thành: tha thứ, nhưng không quên.
News
Đông Trúc – nơi Quang Hải và Chu Thanh Huyền đang bị r:éo t:ên
Mới đây, cộng đồng mạng xôn xao khi Chu Thanh Huyền – vợ cầu thủ Quang Hải bất ngờ đăng tải bài đăng cho biết mình đang bị 1 người chơi xấu, hạ bệ, huỷ hoại sự nghiệp. Bài viết không gọi…
Tôi h:ối hậ:n vì đã bỏ phố về quê ở tuổi U70
Ông Tâm, một người đàn ông U70, sau hàng chục năm bôn ba lập nghiệp ở thành phố, quyết định về quê xây một căn biệt thự hoành tráng giữa làng. Ông mơ về những ngày yên bình, sáng nghe…
Cao trào xảy ra vào một tối cuối tuần, cha dượng tôi liên tục bóng gió cậu con trai riêng sắp cưới, nhưng nhà không đủ tiền, “nếu có ai giúp thì tốt biết mấy”.
Tôi tên là Linh, 28 tuổi, sống cùng mẹ và bố dượng trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Mẹ tôi tái hôn với ông Hùng cách đây 10 năm, sau khi bố ruột tôi qua đời. Ông Hùng…
“Con à, mẹ không trách con chuyện miếng thịt trâu”
Mùi thịt trâu xào sả ớt thơm lừng bay khắp căn bếp nhỏ. Vợ tôi, Hiền, đứng bên bếp, thoăn thoắt đảo chảo, đôi má ửng hồng vì hơi nóng. Cô ấy cười, giọng ngọt ngào: “Anh ăn nhiều vào…
“Mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ con, tha thứ cho anh ấy và cho mẹ.”
Hôm ấy là một ngày nắng nhẹ, không khí trong lành tràn ngập khu vườn nhỏ nơi Linh chuẩn bị làm lễ tái hôn. Cô mặc váy cưới trắng tinh khôi, nụ cười rạng rỡ bên cạnh Tuấn – người…
Nửa đêm con rể l:;én lú:t ra khỏi nhà, tôi lặng lẽ đi theo thì đ:ứng h:ìn:h khi biết sự thật
Dưới ánh trăng mờ ảo của đêm khuya, tôi nằm trên giường, mắt nhấp nháy không ngủ được. Tiếng đồng hồ tích tắc như khuếch đại sự tĩnh lặng của căn nhà. Bỗng, một tiếng động khẽ khàng vang lên…
End of content
No more pages to load