Tôi tên là Hiền, năm nay đã ngoài 70, sống một mình trong căn nhà cũ kỹ ở ngoại ô. Căn nhà ấy không chỉ là nơi tôi ở suốt mấy chục năm, mà còn là kỷ niệm của cả đời người – nơi tôi cùng chồng nuôi dạy con cái, nơi tôi ở lại sau khi ông ấy mất. Nhưng tuổi già sức yếu, con cái thì ở xa, tôi quyết định bán căn nhà để có tiền dưỡng già và đỡ đần các cháu. Trong số đó, thằng Tuấn – cháu gọi tôi bằng bác – là đứa tôi tin tưởng nhất. Nó hay qua thăm tôi, ngọt nhạt bảo: “Bác ơi, bác cứ để cháu lo, sau này cháu sẽ có trách nhiệm với bác mà.”

Nghe vậy, tôi xiêu lòng. Năm đó, tôi bán căn nhà cho nó với giá rẻ hơn thị trường cả trăm triệu, chỉ mong nó giữ lời hứa. Hợp đồng ghi rõ ràng, nhưng tôi vẫn tin vào tình thân hơn giấy tờ. Sau khi bán, tôi dọn về ở trọ gần đó, nghĩ rằng rồi Tuấn sẽ đón tôi về sống cùng hoặc ít ra chu cấp cho tôi như lời nó nói.

Thời gian đầu, mọi thứ êm xuôi. Tuấn thỉnh thoảng ghé thăm, đưa tôi ít tiền lẻ, bảo: “Bác cứ yên tâm, cháu đang tính chuyện lớn.” Tôi gật gù, không hỏi nhiều, chỉ nghĩ nó bận làm ăn. Ai ngờ, “chuyện lớn” của nó lại là chuyện lớn thật. Khu đất nhà tôi nằm vốn hẻo lánh, nhưng chẳng bao lâu sau, chính quyền mở đường lớn chạy ngang qua. Giá đất tăng vọt, căn nhà tôi bán rẻ giờ thành “mỏ vàng”. Tuấn bán lại, lời cả tỷ bạc. Tin đồn lan đến tai tôi, nhưng tôi vẫn tự nhủ: “Thôi, nó làm ăn được, chắc sẽ nhớ đến bác.”

Rồi một hôm, Tuấn đến, mặt mày rạng rỡ, tay xách túi quà. Tôi mừng thầm, nghĩ nó biết điều, định báo hiếu đây. Nó cười tươi, bảo: “Bác ơi, cháu vừa mua xe mới, tiện đường ghé thăm bác. Đây, cháu biếu bác chút quà.” Tôi mở túi, bên trong là hộp bánh trung thu rẻ tiền và phong bì. Trong phong bì vỏn vẹn 2 triệu đồng – số tiền chẳng bằng góc nhỏ lãi của lô đất nó vừa bán. Tôi sững sờ, hỏi: “Tuấn, thế này là sao? Cháu hứa có trách nhiệm với bác mà?” Nó gãi đầu, cười khẩy: “Bác ơi, trách nhiệm là phải hai bên chứ. Cháu cũng phải lo cho vợ con cháu, bác thông cảm. Với lại, bác bán nhà giá rẻ là bác tự nguyện, giờ cháu làm ăn được thì cũng là phúc nhà mình thôi.”

Tôi chết lặng. Từng lời nó nói như mũi dao đâm vào lòng. Tôi run run hỏi lại: “Vậy cháu định để bác sống thế nào với 2 triệu này?” Tuấn đứng dậy, vỗ vai tôi như an ủi: “Bác khỏe mạnh, sống đơn giản là được. Cháu bận lắm, hôm khác ghé thăm bác sau.” Rồi nó đi thẳng, để lại tôi với hộp bánh và phong bì nhàu nhĩ trên bàn.

Mâu thuẫn bùng lên từ đó. Tôi gọi điện trách móc, nó viện cớ bận không nghe. Tôi nhờ người thân can thiệp, nó bảo tôi “tham lam, đòi hỏi”. Đỉnh điểm là lần tôi tìm đến nhà nó – căn biệt thự mới xây từ tiền đất của tôi. Vợ nó ra mở cửa, lạnh lùng nói: “Bác đừng làm phiền nữa, tụi em không có nghĩa vụ nuôi bác đâu.” Tôi tức đến nghẹn họng, chỉ tay vào mặt nó mà hét: “Đất của tao, nhà của tao, chúng mày giàu lên nhờ tao, giờ đối xử với tao thế này sao nổi?” Tuấn từ trong nhà bước ra, mặt tỉnh bơ: “Bác đừng làm lớn chuyện, hợp đồng mua bán rõ ràng, bác tự ký, giờ kêu ca gì nữa?”

Tôi về, ôm nỗi uất ức không nói thành lời. Tuổi già, sức yếu, tiền bán nhà chẳng còn, tôi sống lay lắt trong căn trọ ẩm mốc. Rồi một ngày, tôi nhận được tin nhắn từ Tuấn: “Bác ơi, cháu gửi bác ít đồ, bác ra nhận nhé.” Tôi lặng lẽ ra cửa, thấy một thùng mì gói và tờ giấy nhắn: “Cháu bận lắm, bác tự lo nhé, đừng trách cháu.” Đọc xong, tôi bật khóc, không phải vì tủi thân, mà vì nhận ra mình đã sai lầm lớn đến thế nào khi đặt niềm tin vào thứ gọi là “tình thân”.

Câu chuyện kết thúc trong im lặng. Tôi không kiện tụng, không đòi lại được gì, chỉ sống tiếp với nỗi day dứt không nguôi. Còn Tuấn, nó vẫn sống sung túc, thi thoảng đăng ảnh gia đình hạnh phúc lên mạng. Người đời nhìn vào bảo tôi “dại”, nhưng tôi biết, cái giá của lòng tin không phải ai cũng hiểu. Và có lẽ, đến cuối đời, tôi vẫn sẽ tự hỏi: Nếu ngày đó không bán nhà cho nó, liệu mọi chuyện có khác?