Chồng tôi, Nam, chưa bao giờ là người mê tín. Anh luôn nói rằng cuộc sống chỉ có thực tại, không có ma quỷ hay những chuyện huyền hoặc. Vậy nên khi mẹ anh qua đời, để lại căn nhà cũ kỹ ở quê cùng vài món đồ cổ, Nam chẳng màng đến việc cúng kiếng hay giữ gìn kỷ vật. “Của mẹ để lại thì mình dùng, để mốc meo làm gì,” anh bảo tôi thế, rồi quyết định dành một buổi tối lục lọi tìm xem có gì giá trị không.

I generated images with the prompt: 'painting of a Vietnamese woman with a bamboo fishing basket, standing at the edge of a marsh, with a backdrop of a dilapidated house where her secret is hinted through a shadowy figure in the window, capturing the essence of betrayal and discovery'

Tối hôm ấy, trời mưa lất phất, căn nhà gỗ trống trải vang lên tiếng gió rít qua khe cửa. Tôi ngồi ở phòng khách, lặng lẽ đan áo, để Nam một mình trong phòng mẹ anh từng ở. Tôi nghe tiếng anh lật giở đồ đạc – tiếng hòm gỗ kẽo kẹt, tiếng kim loại va chạm leng keng. Thỉnh thoảng, Nam lẩm bẩm: “Cái này bán được đấy,” hay “Cái gì đây, vứt đi cho đỡ chật.” Tôi không nói gì, chỉ nghĩ anh thật thực tế, đôi khi đến mức lạnh lùng.

Rồi đột nhiên, mọi âm thanh dừng lại. Tôi ngẩng đầu, thấy lạ. Tiếng mưa vẫn đều đều, nhưng không còn tiếng lục lọi nữa. “Nam ơi, anh sao thế?” tôi gọi, nhưng không có tiếng trả lời. Lo lắng, tôi đứng dậy, bước về phía phòng mẹ. Đến gần cửa, tôi nghe thấy tiếng thì thào khe khẽ, như có ai đang nói chuyện. Nhưng giọng Nam thì không phải – trầm, khàn, và lạnh đến rợn người.

Tôi đẩy cửa bước vào. Nam đứng đó, tay còn cầm một chiếc hộp gỗ cũ, mặt trắng bệch, mắt nhìn chằm chằm vào góc phòng trống rỗng. “Anh… anh sao vậy?” tôi hỏi, giọng run run. Anh quay lại, đôi mắt hoảng loạn, thì thào: “Em có nghe không? Có ai vừa nói…” Tôi lắc đầu, chẳng nghe gì ngoài tiếng mưa. Nhưng Nam thề rằng ngay lúc anh mở chiếc hộp – nơi mẹ anh từng cất giữ một chiếc vòng bạc cũ – thì một giọng nói vang lên từ phía sau: “Đừng động vào đồ của tao.”

Tôi nhìn chiếc vòng trong tay Nam, ánh bạc lấp loáng dưới ngọn đèn dầu leo lét. “Chắc anh tưởng tượng thôi,” tôi trấn an, dù trong lòng cũng bắt đầu lạnh. Nam không nói gì, chỉ đặt chiếc hộp xuống, tay run rẩy. Anh bảo: “Thôi, không tìm nữa. Để mai tính.” Đêm đó, Nam không ngủ, cứ ngồi co ro ở góc giường, mắt dán vào bóng tối.

Sáng hôm sau, tôi kiểm tra lại chiếc hộp. Bên trong, ngoài chiếc vòng bạc, còn có một mẩu giấy nhỏ đã ố vàng. Trên đó là nét chữ run rẩy của mẹ anh: “Đừng bán vòng, nó giữ linh hồn tao.” Tôi giật mình, nhìn Nam. Anh vẫn im lặng, nhưng từ đó, không bao giờ anh đụng vào đồ của mẹ nữa. Giọng nói ấy, dù chỉ anh nghe thấy, đã đủ khiến người đàn ông không tin ma quỷ như Nam phải sống trong nỗi ám ảnh suốt đời.