Hà Nội một chiều mưa, chiếc xe máy chở Linh và Phong lao vun vút trên đường. Tiếng còi xe, ánh đèn pha, rồi một cú va chạm kinh hoàng. Linh tỉnh dậy trong bệnh viện, toàn thân đau nhức, nhưng trái tim cô đau hơn gấp bội khi biết Phong đã mãi ra đi. Cậu bạn thân, người cô thầm yêu, giờ chỉ còn là ký ức.
Nỗi đau gặm nhấm Linh từng ngày. Cô bỏ học, từ chối mọi lời an ủi, chỉ ôm lấy những kỷ vật của Phong – chiếc áo khoác cũ, tấm ảnh hai đứa cười rạng rỡ. Rồi một ngày, trong góc chợ đen ở ngoại ô, Linh bắt gặp một gã đàn ông bí ẩn bán thứ mà cô không dám tin: một cỗ máy thời gian. “Nó có thể đưa cô về quá khứ, nhưng không phải ai cũng thay đổi được số phận,” gã nói, ánh mắt lạnh lùng. Linh không quan tâm. Cô dốc hết tiền, mang cỗ máy về.
Lần đầu tiên, Linh trở về buổi chiều định mệnh ấy. Cô cố hét lên, kéo Phong khỏi chiếc xe, nhưng tai nạn vẫn xảy ra. Phong vẫn ra đi. Lần thứ hai, cô chọn con đường khác, nhưng một chiếc xe tải bất ngờ lao tới. Lần thứ ba, thứ tư, rồi vô số lần sau đó, dù Linh làm gì – thay đổi lộ trình, ngăn Phong rời nhà, thậm chí phá hỏng chiếc xe – tai nạn vẫn tìm đến Phong, như một lời nguyền không thể phá vỡ.
Mỗi lần thất bại, Linh lại già đi, sức lực cạn kiệt. Cô đọc kỹ hướng dẫn của cỗ máy, tìm kiếm manh mối, nhưng chỉ thấy những dòng chữ vô nghĩa về năng lượng và thời không. Cô không bỏ cuộc. Năm tháng trôi qua, tóc Linh bạc trắng, đôi tay run rẩy vẫn bấm nút quay về quá khứ. Đến một ngày, cơ thể cô không chịu nổi nữa. Linh ngã xuống, cỗ máy lặng lẽ bên cạnh, màn hình nhấp nháy lần cuối. Cô ra đi, mang theo câu hỏi chưa bao giờ có lời đáp: Tại sao cô không thể cứu Phong?
Sau khi Linh mất, một người lạ đến thu hồi cỗ máy. Hắn lật trang cuối của cuốn hướng dẫn, nơi có dòng chữ nhỏ xíu, mờ nhạt đến mức gần như vô hình:
“Nếu sự tồn tại hiện giờ của bạn là kết quả của việc thay đổi quá khứ của một người khác, bạn sẽ không thể thay đổi quá khứ được nữa.”
Hóa ra, nhiều năm trước, chính Phong từng mua cỗ máy này. Trong một dòng thời gian khác, Linh mới là người ra đi trong vụ tai nạn. Phong đã liều mình quay về quá khứ, lần lượt thay đổi mọi thứ để cứu Linh, cho đến khi cô sống sót. Nhưng cái giá là mạng sống của chính anh. Sự tồn tại của Linh giờ đây là kết quả của sự hy sinh ấy, và thời gian, như một vòng tròn khép kín, không cho phép cô đảo ngược điều đã định.
Cỗ máy được cất đi, chờ một kẻ tuyệt vọng khác. Dưới cơn mưa Hà Nội, ký ức về Linh và Phong tan dần, như chưa từng tồn tại.
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load