Tôi còn nhớ rõ cái ngày ấy, trời mưa lất phất, không khí trong nhà nặng trĩu mùi thuốc bắc thoảng ra từ bát gà hầm tôi cẩn thận chuẩn bị cho bố. Bố tôi đã yếu đi nhiều, đôi tay run run cầm thìa, nhưng ánh mắt vẫn sáng, như muốn nhìn thấu tâm can tôi. Tôi ngồi bên, vừa gắp thịt gà bỏ vào bát ông, vừa kể mấy chuyện lặt vặt trong xóm. Rồi bất ngờ, bố đặt thìa xuống, giọng trầm nhưng chắc:
“Con à, mảnh đất 100m2 nhà mình ấy, con chia cho thằng Tùng 50m2 đi. Nó là em con, cũng cần chỗ mà sống.”
Tôi sững người. Mảnh đất ấy là cả mồ hôi nước mắt của tôi, từ ngày mẹ mất, tôi cày cuốc, tích cóp từng đồng để mua nó, định sau này xây nhà cho bố ở tuổi già. Còn Tùng, em trai tôi, từ nhỏ đã quen sống buông thả, không chí hướng, chỉ biết ngửa tay xin tiền. Tôi cay đắng nghĩ, bố lúc nào cũng thương Tùng hơn, dù tôi là đứa con cả gánh vác gia đình.
“Bố, con làm lụng vất vả bao năm mới có mảnh đất ấy. Tùng nó có làm gì đâu mà đòi chia?” – tôi không kìm được, giọng nghẹn lại.
Bố nhìn tôi, thở dài: “Con à, bố biết con khổ. Nhưng Tùng là máu mủ, bố không muốn thấy anh em mày sau này vì đất đai mà xa cách. Bố già rồi, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Chia đi, để bố yên lòng.”
Tôi im lặng, lòng như bị xát muối. Suốt mấy ngày sau, tôi đấu tranh dữ lắm. Một bên là công sức bao năm, một bên là lời trăng trối của bố. Cuối cùng, tôi cắn răng làm giấy tờ, chia cho Tùng 50m2. Ngày đưa giấy, nó cười hềnh hệch, nói: “Anh cả tốt với em thật, cảm ơn anh!” Tôi chỉ gật đầu, chẳng nói gì, nhưng trong lòng đau như cắt.
Bố mất chưa đầy một tháng sau đó. Tang lễ xong, tôi mới phát hiện ra sự thật từ một người bạn cũ của bố. Hóa ra, Tùng không phải em ruột tôi. Năm xưa, mẹ tôi từng bỏ nhà đi một thời gian, rồi mang thai về. Bố biết hết, nhưng vẫn nhận Tùng làm con, nuôi nấng như con đẻ. Mảnh đất ấy, bố muốn tôi chia không phải vì thương Tùng hơn, mà vì ông sợ tôi sau này biết chuyện, sẽ oán hận mẹ, oán hận cả Tùng – đứa em chẳng cùng dòng máu.
Tôi ngồi trước mộ bố, bát gà hầm thuốc bắc đặt bên cạnh đã nguội lạnh. Hóa ra, bố không chỉ cho Tùng đất, mà còn cho tôi một bài học về lòng bao dung mà tôi mãi mãi không thể quên. Chỉ tiếc, tôi hiểu ra quá muộn.
News
Bà mẹ đơn thân chưa đồng ý làm bạn g:ái vì tôi bị h:ói và nói ng:ọng
Ngoài ra em còn bảo vì chúng tôi chưa từng gặp mặt dù chỉ cách nhau 4 km, do tôi quá bận với công việc, về quê, xây nhà. Tôi sinh năm 1984, có hai bằng cao học tại Nhật…
Cưới vợ 5 năm, hạnh phúc tưởng chừng viên mãn nào ngờ để vợ đi làm ở công ty và cái kết
Anh Quảng cưới vợ 5 năm, hạnh phúc tưởng chừng viên mãn. Hơn 1 tháng trước, anh để vợ đi làm công ty, rồi nghe tin cả dãy trọ bàn tán rằng vợ có người yêu mới. Không tin, anh…
Run rẩy phát hiện bí mật của cô dâu khi người yêu cũ tới đám cưới mừng phong bì 503 nghìn
Lan bước vào đám cưới của Tuấn – người yêu cũ của cô – với nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Sau bao năm yêu nhau, họ chia tay vì những mâu thuẫn không thể hàn gắn. Hôm…
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy. Chồng tôi bị tai nạn giao thông, gãy chân, phải nằm viện cả tuần. Nhà chỉ có hai vợ chồng và…
Lương hưu của ông lên tới 70 triệu mỗi tháng – một con số khủ;ng khiế::p đối với một người làm công chức bình thường
Ông Nam, bố chồng tôi, là một người đàn ông giản dị đến lạ. Ông sống trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ ở ngoại ô, chẳng bao giờ khoe khoang, cũng chẳng để lộ chút gì về cuộc đời…
Tôi với tay lấy điện thoại, tay run run mở khóa
Nửa đêm, tôi đang mơ màng thì tiếng rung của chiếc điện thoại trên bàn đầu giường kéo tôi tỉnh giấc. Màn hình sáng lên trong bóng tối, tôi liếc sang thấy tên chồng – Hoàng – hiện lên cùng…
End of content
No more pages to load