Đêm tân hôn, căn phòng ngập tràn ánh nến và hương hoa hồng. Tôi, Minh Anh, trong chiếc váy cưới lộng lẫy, ngồi bên cạnh Tuấn – người chồng mới cưới, lòng ngập tràn hạnh phúc. Tuấn nắm tay tôi, ánh mắt ấm áp, hứa hẹn một tương lai viên mãn. Mọi thứ như một giấc mơ hoàn hảo, cho đến khi cô giúp việc, chị Lan, gõ cửa.

Chị Lan, người đã gắn bó với gia đình Tuấn từ khi anh còn nhỏ, bước vào với vẻ mặt lúng túng. “Cô Minh Anh, tôi có chuyện muốn nói riêng,” chị thì thầm. Tuấn cười, bảo: “Chị Lan, có gì thì mai nói, đêm nay là đêm đặc biệt của bọn em mà.” Nhưng chị Lan khăng khăng, ánh mắt đầy lo lắng. Tôi gật đầu, bảo Tuấn đợi, rồi theo chị ra hành lang.

Dưới ánh đèn mờ ảo, chị Lan nắm tay tôi, giọng run run: “Cô ơi, tôi không muốn phá hỏng hạnh phúc của cô, nhưng tôi không thể im lặng. Có chuyện về cậu Tuấn mà cô cần biết.” Tôi cau mày, tim bắt đầu đập nhanh. “Chuyện gì, chị nói đi?”

Chị hít một hơi sâu, rồi kể: “Hồi nhỏ, cậu Tuấn từng bị mất tích ba ngày. Khi trở về, cậu ấy… không còn là cậu ấy nữa. Gia đình giấu kín chuyện này, nhưng tôi thấy rõ. Cậu ấy hay nhìn vào gương, lẩm bẩm một mình, như đang nói chuyện với ai đó. Có lần, tôi nghe cậu ấy gọi một cái tên lạ – ‘Hà’ – và bảo rằng ‘Hà sẽ không rời đi’.”

Tôi cười khẩy, nghĩ chị Lan mê tín: “Chị, chắc anh ấy chỉ bị sốc tâm lý thôi. Chuyện trẻ con, giờ anh ấy bình thường mà.” Nhưng chị Lan lắc đầu, mắt ánh lên sự sợ hãi: “Cô không hiểu đâu. Tối nay, lúc dọn phòng, tôi thấy dưới gầm giường… một bức ảnh cũ. Là ảnh một cô gái, mặc váy cưới, giống hệt cô hôm nay. Mặt sau ảnh ghi: ‘Hà, mãi bên Tuấn’.”

Đêm tân hôn chồng tôi lại rời đi sau khi nhận được điện thoại của vợ cũ. (Ảnh minh họa)

Tim tôi như ngừng đập. Tôi cố giữ bình tĩnh, bảo chị Lan đưa tôi xem bức ảnh. Chị dẫn tôi xuống bếp, lấy từ túi áo một tấm hình nhàu nhĩ. Đúng như chị nói, cô gái trong ảnh có khuôn mặt giống tôi đến kỳ lạ, từ đôi mắt to tròn đến nụ cười. Tôi lật tấm ảnh, dòng chữ nguệch ngoạc “Hà, mãi bên Tuấn” khiến tay tôi run bần bật.

“Chị tìm thấy ở đâu?” tôi hỏi, giọng lạc đi. “Dưới gầm giường phòng cô,” chị đáp. “Nhưng điều kinh khủng hơn là… tấm ảnh này không có thật. Tôi từng thấy nó trong giấc mơ của cậu Tuấn. Cậu ấy kể với tôi, bảo rằng ‘Hà’ luôn xuất hiện, đòi cậu ấy cưới cô ta.”

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Chẳng lẽ Tuấn bị ám ảnh bởi một bóng ma? Hay đây chỉ là trò đùa ác ý? Tôi quyết định không nói gì với Tuấn ngay, sợ phá hỏng đêm tân hôn. Trở lại phòng, Tuấn vẫn ngồi đó, nụ cười dịu dàng. Anh kéo tôi vào lòng, thì thầm: “Em sao vậy, mặt tái nhợt thế?” Tôi lắc đầu, cười gượng: “Chỉ hơi mệt thôi.”

Đêm đó, khi Tuấn đã ngủ say, tôi không dám chợp mắt. Tôi nằm nhìn trần nhà, đầu óc quay cuồng với câu chuyện của chị Lan. Rồi bất chợt, tôi nghe tiếng động lạ – như tiếng bước chân nhẹ nhàng quanh phòng. Tôi ngồi bật dậy, tim đập thình thịch. Không có ai. Nhưng khi nhìn vào gương đối diện giường, tôi chết lặng.

Trong gương, không phải tôi, mà là cô gái trong bức ảnh – “Hà”. Cô ta mặc váy cưới, đứng ngay sau lưng Tuấn, mỉm cười với tôi. Tôi hét lên, làm Tuấn giật mình tỉnh dậy. “Minh Anh, sao thế?” anh hoảng hốt. Tôi chỉ tay vào gương, nhưng hình ảnh đã biến mất. Tôi lắp bắp kể lại mọi chuyện, từ lời chị Lan đến tấm ảnh và bóng ma trong gương.

Tuấn im lặng, ánh mắt thoáng chút kỳ lạ. Rồi anh thở dài, nắm tay tôi: “Anh không muốn em sợ, nên chưa kể. Hồi nhỏ, anh từng gặp tai nạn, hôn mê ba ngày. Trong cơn mơ, anh thấy một cô gái tên Hà, bảo rằng cô ấy sẽ luôn ở bên anh. Anh nghĩ đó chỉ là ảo giác, nhưng… đôi khi anh vẫn cảm thấy cô ấy đâu đây.”

Tôi lạnh người. “Vậy tấm ảnh đó?” Tuấn lắc đầu: “Anh không biết. Có thể chị Lan nhầm, hoặc ai đó cố tình dọa em.” Nhưng giọng anh không chắc chắn, và tôi biết anh đang giấu điều gì đó.

Sáng hôm sau, tôi quyết định tìm chị Lan để hỏi thêm. Nhưng chị Lan không có ở nhà. Mẹ Tuấn bảo chị ấy xin nghỉ đột xuất, về quê ngay trong đêm. Tôi lục tìm khắp nhà, hy vọng tìm được tấm ảnh, nhưng nó cũng biến mất. Chỉ còn lại cảm giác bất an bám lấy tôi.

Đêm thứ hai, khi tôi đang ôm gối ngồi trong phòng, Tuấn bước vào, tay cầm một chiếc hộp nhỏ. “Anh có thứ muốn cho em xem,” anh nói, giọng trầm. Anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn cũ, khắc chữ “Hà & Tuấn”. “Anh tìm thấy nó trong ngăn kéo sáng nay. Minh Anh, anh thề anh không biết nó từ đâu ra. Nhưng anh cảm thấy… cô ấy muốn anh giữ lời hứa.”

Tôi nhìn Tuấn, rồi nhìn chiếc nhẫn, nước mắt trào ra. Không phải vì sợ, mà vì tôi nhận ra một sự thật kinh hoàng: Trong khoảnh khắc Tuấn đeo nhẫn cưới cho tôi hôm qua, anh đã khẽ gọi tên “Hà”. Tôi đã nghĩ mình nghe nhầm, nhưng giờ tôi hiểu – người anh cưới, trong tim anh, không phải tôi.

Tôi ôm gối, khóc đến sáng, không phải vì bóng ma, mà vì tôi biết, dù Hà có thật hay không, tôi đã mất Tuấn ngay trong đêm tân hôn.

 Vài ngày sau, tôi phát hiện một lá thư trong vali của Tuấn, viết bằng nét chữ của anh: “Hà, anh đã làm như em muốn. Anh cưới cô ấy, để em được sống lại qua cô ấy. Giờ em hài lòng chưa?” Tôi run rẩy, nhận ra rằng, có lẽ, tôi không chỉ giống Hà về ngoại hình. Có lẽ, tôi chính là Hà – hay một phần của cô ta – mà không hề hay biết.