Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai duy nhất của một gia đình giàu có trong vùng. Dù Hương và Minh yêu nhau say đắm, gia đình Minh luôn tỏ thái độ khinh thường nhà gái vì hoàn cảnh khó khăn của chị Lan. Họ cho rằng chị không xứng làm thông gia với gia đình bề thế như họ.

Trong những lần gặp mặt trước đám cưới, mẹ Minh, bà Thanh, không ngần ngại thể hiện sự coi thường. Bà thường xuyên nói bóng gió: “Nhà tôi chuẩn bị đầy đủ lễ vật, không biết nhà cô có lo nổi cho con Hương cái váy cưới tử tế không?” hay “Cô nghèo thế, chắc cũng chẳng có của hồi môn gì cho con bé đâu nhỉ?” Mỗi lời nói của bà Thanh như một nhát dao đâm vào lòng tự trọng của chị Lan, nhưng vì con gái, chị chỉ lặng lẽ cúi đầu, không đáp lại.

Ngày cưới đến, không khí tại nhà trai vô cùng nhộn nhịp. Họ hàng nhà Minh ăn mặc lộng lẫy, tiếng cười nói rôm rả, nhưng ánh mắt nhìn về phía nhà gái vẫn đầy sự dè bỉu. Chị Lan xuất hiện trong bộ áo dài cũ kỹ, sờn bạc, tay ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ, bước đi rụt rè giữa đám đông. Một vài người bên nhà trai thì thầm: “Nhìn mẹ cô dâu kìa, nghèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này.”

Khi đến phần trao của hồi môn, bà Thanh tự hào khoe rằng nhà trai đã chuẩn bị cho đôi trẻ một chiếc xe máy mới toanh và một cọc tiền mặt 100 triệu đồng. Cả họ nhà trai vỗ tay rần rần, ánh mắt nhìn chị Lan đầy thách thức, chờ xem chị sẽ làm gì. Chị Lan lặng lẽ bước lên, đặt chiếc hộp gỗ xuống bàn, mở nắp ra. Bên trong là một đôi bông tai vàng nhỏ xíu, cũ kỹ, và một tờ giấy được gấp cẩn thận.

Chị nghẹn ngào nói: “Đây là đôi bông tai tôi đeo ngày cưới với cha con Hương, cũng là kỷ vật duy nhất của anh ấy để lại cho tôi trước khi mất. Còn tờ giấy này… là giấy chứng nhận tôi đã hiến 5 mẫu đất hương hỏa của gia đình để xây trường học cho trẻ em trong làng cách đây 10 năm. Tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi muốn con gái tôi biết rằng, giàu có không phải là tiền bạc, mà là lòng nhân ái và sự hy sinh.”

Cả hội trường bỗng im lặng. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía chị Lan, rồi quay sang nhìn bà Thanh và họ nhà trai. Ai cũng biết 5 mẫu đất đó từng là niềm tự hào của gia đình chị Lan, nhưng chị đã âm thầm hiến tặng để bọn trẻ trong làng có chỗ học hành, trong khi chính chị và con gái phải sống trong căn nhà tranh dột nát.

Bà Thanh tái mặt, không thốt nên lời. Những người họ hàng nhà trai từng cười cợt chị Lan giờ cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Minh, chú rể, xúc động nắm tay mẹ vợ, nói lớn: “Mẹ ơi, con tự hào vì Hương có một người mẹ như mẹ. Cảm ơn mẹ vì đã dạy con biết thế nào là giá trị thật sự của một con người.”

Câu chuyện về hành động của chị Lan nhanh chóng lan truyền khắp làng. Dân chúng trong vùng không ngừng ca ngợi tấm lòng cao cả của chị, trong khi họ nhà trai, dù giàu có, lại bị mang tiếng là hợm hĩnh và thiếu nhân nghĩa. Đám cưới kết thúc với một bài học sâu sắc: Tiền bạc có thể mua được xe máy, nhưng chỉ có lòng nhân ái mới chạm được đến trái tim con người.