Hôm ấy là sinh nhật thằng cu Bin, con trai tôi, tổ chức ở nhà mẹ vợ. Cả nhà quây quần bên mâm tiệc, mùi gà luộc thơm lừng bay khắp phòng. Tôi ngồi cạnh Hương – vợ tôi – đối diện anh rể cả, anh Hùng. Mẹ vợ, bà cụ 65 tuổi nhưng còn nhanh nhẹn, luôn là người cầm trịch những bữa tiệc gia đình. Tôi vốn không ưa gì mấy buổi tụ họp này, vì lần nào cũng cảm thấy mẹ vợ đối xử thiên vị giữa tôi và anh Hùng.
Đến lúc ăn tiệc, mẹ vợ cầm đũa, gắp một cái đùi gà to bự, vàng ươm, đặt vào bát anh Hùng, cười hiền: “Hùng ăn đi con, cái đùi này bổ lắm, mẹ chọn cho con đấy.” Anh Hùng gật đầu cảm ơn, nhai ngon lành, còn liếc tôi cười kiểu đắc ý. Cả nhà cười theo, không khí vui vẻ hẳn. Tôi nghĩ bụng: “Thôi, anh rể cả chắc được ưu ái hơn, mình cũng không để bụng.” Nhưng rồi mẹ vợ quay sang tôi, đôi đũa lướt qua mâm, dừng lại ở cái phao câu gà – thứ trơn nhẫy, béo ngậy mà tôi ghét cay ghét đắng. Bà gắp nó, thả “bộp” vào bát tôi, giọng đều đều: “Tùng ăn cái này đi, tốt cho sức khỏe.”
Tôi nhìn cái phao câu nằm chễm chệ trong bát mà tức sôi gan. Cái đùi gà ngon nhất cho anh Hùng, còn tôi thì thứ này? Tôi ghét phao câu từ nhỏ, mẹ vợ biết rõ mà vẫn cố tình gắp. Hương ngồi cạnh khẽ đá chân tôi dưới bàn, ra hiệu đừng phản ứng, nhưng máu trong người tôi đã nóng lên. “Lần này mẹ vợ thật sự quá đáng,” tôi thầm nghĩ. Suốt bữa, tôi không động đũa, chỉ ngồi gằm mặt, lòng đầy uất ức. Anh Hùng còn trêu: “Mày kén ăn vừa thôi, mẹ gắp cho là phúc rồi.” Tôi cười gượng, nhưng trong đầu chỉ muốn đứng dậy bỏ về.
Tiệc tan, tôi ra sân ngồi một mình, định bụng lát nữa sẽ nói thẳng với Hương về thái độ của mẹ vợ. Đúng lúc ấy, mẹ vợ bước ra, tay cầm một cái bát nhỏ, ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nghĩ bà định giảng giải gì đó, nên chuẩn bị tinh thần cãi lại. Nhưng bà thở dài, giọng trầm: “Tùng, con giận mẹ vì cái phao câu đúng không?” Tôi gật đầu, không giấu vẻ bực bội: “Dạ, con không hiểu sao mẹ cứ làm vậy. Con ghét nó, mẹ biết mà.”
Bà nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng, rồi đặt cái bát nhỏ xuống trước mặt tôi. Bên trong là một miếng thịt gà trắng tinh, thơm phức, không chút mỡ. Bà nói tiếp: “Mẹ biết con ghét phao câu. Nhưng mẹ gắp cho con để thử lòng thôi. Hùng nó tham lam, thích ăn ngon, mẹ cho cái đùi để nó vui. Còn con, mẹ thấy con nhịn nhục bao lần vì gia đình, nên mẹ muốn xem lần này con có nổi nóng không. Con không ăn, mẹ mừng lắm.”
Tôi ngẩn người, chưa kịp hiểu thì bà chỉ vào miếng thịt trong bát: “Đây mới là phần mẹ giữ cho con, ngon nhất đấy. Mẹ không nói trước vì muốn con bất ngờ. Con rể mẹ, không phải ai mẹ cũng thương đâu.” Rồi bà cười, đứng dậy đi vào nhà, để lại tôi ngồi đó, tay cầm bát thịt gà mà ngỡ ngàng.
Hóa ra cái phao câu không phải sự thiên vị hay khinh thường, mà là bài kiểm tra của mẹ vợ. Tôi vừa xấu hổ vì hiểu lầm, vừa ấm lòng vì tình cảm bà giấu kín. Đúng lúc ấy, Hương chạy ra, thấy bát thịt trong tay tôi, tròn mắt: “Ơ, mẹ cho anh cái này từ bao giờ?” Tôi cười lớn: “Từ lúc anh tưởng mẹ ghét anh nhất!” Cái phao câu trong bát giờ chỉ còn là ký ức, nhưng miếng thịt gà này, tôi ăn mà thấy ngon hơn bao giờ hết.
News
Gió đã nổi lên rồi, Lâm Khánh Chi công khai toàn bộ tin nhắn với Quý Bình lúc cuối đời
Nghệ sĩ Quý Bình nổi tiếng tài hoa và thành công trên nhiều lĩnh vực và cũng là tấm gương của người nghệ sĩ – chiến sĩ không ngại đưa nghệ thuật đến vùng sâu, vùng xa, biên giới hải…
Sau tuyên bố không chia tài sản cho gia đình Quý Bình, Lâm Khánh Chi công khai loạt tin nhắn với đàn anh lúc cuối đời, toàn bộ di chúc đã được p:hơi b:ày
Nghệ sĩ Quý Bình nổi tiếng tài hoa và thành công trên nhiều lĩnh vực và cũng là tấm gương của người nghệ sĩ – chiến sĩ không ngại đưa nghệ thuật đến vùng sâu, vùng xa, biên giới hải…
Khi mẹ vợ quay sang tôi, bà cầm đôi đũa lặng lẽ gắp từ mâm một thứ mà tôi nhìn thôi đã lạnh người
Hôm ấy là ngày giỗ bố vợ, tôi cùng Hương – vợ tôi – về nhà mẹ vợ ở quê. Nhà đông đủ cả, từ anh rể cả, chị hai, đến mấy đứa cháu nhỏ chạy nhảy khắp sân. Mẹ…
Tin không vui về NSND Công Lý
NSND Công Lý vừa có đơn xin thôi giữ chức Phó Giám đốc Nhà hát Kịch Hà Nội vì lý do sức khoẻ. NSND Trung Hiếu xác nhận với phóng viên VietNamNet, NSND Công Lý xin thôi vị trí Phó Giám…
“Tụi con cứ xây đi, đất này là của con cả, cứ yên tâm mà ở”
Tôi và Nam lấy nhau được ba năm, không có gì ngoài tình yêu và một mảnh đất bố mẹ chồng cho để xây nhà. Mảnh đất nằm ngay mặt tiền làng, rộng rãi, thoáng đãng, là niềm mơ ước…
Từ một kẻ vô tình mở tiệm trà, tôi thành người hùng, và cái spa ấy từ đó không chỉ là nơi làm đẹp, mà còn là nơi lưu giữ bí mật gia đình
Tôi mở tiệm trà nhỏ ngay dưới spa của chị dâu – chị Linh – chẳng phải vì muốn cạnh tranh, mà vì đó là mặt bằng duy nhất tôi thuê được với giá rẻ. Chị Linh vốn là người…
End of content
No more pages to load