Hôm ấy là sinh nhật thằng cu Bin, con trai tôi, tổ chức ở nhà mẹ vợ. Cả nhà quây quần bên mâm tiệc, mùi gà luộc thơm lừng bay khắp phòng. Tôi ngồi cạnh Hương – vợ tôi – đối diện anh rể cả, anh Hùng. Mẹ vợ, bà cụ 65 tuổi nhưng còn nhanh nhẹn, luôn là người cầm trịch những bữa tiệc gia đình. Tôi vốn không ưa gì mấy buổi tụ họp này, vì lần nào cũng cảm thấy mẹ vợ đối xử thiên vị giữa tôi và anh Hùng.

Đến lúc ăn tiệc, mẹ vợ cầm đũa, gắp một cái đùi gà to bự, vàng ươm, đặt vào bát anh Hùng, cười hiền: “Hùng ăn đi con, cái đùi này bổ lắm, mẹ chọn cho con đấy.” Anh Hùng gật đầu cảm ơn, nhai ngon lành, còn liếc tôi cười kiểu đắc ý. Cả nhà cười theo, không khí vui vẻ hẳn. Tôi nghĩ bụng: “Thôi, anh rể cả chắc được ưu ái hơn, mình cũng không để bụng.” Nhưng rồi mẹ vợ quay sang tôi, đôi đũa lướt qua mâm, dừng lại ở cái phao câu gà – thứ trơn nhẫy, béo ngậy mà tôi ghét cay ghét đắng. Bà gắp nó, thả “bộp” vào bát tôi, giọng đều đều: “Tùng ăn cái này đi, tốt cho sức khỏe.”

Tôi nhìn cái phao câu nằm chễm chệ trong bát mà tức sôi gan. Cái đùi gà ngon nhất cho anh Hùng, còn tôi thì thứ này? Tôi ghét phao câu từ nhỏ, mẹ vợ biết rõ mà vẫn cố tình gắp. Hương ngồi cạnh khẽ đá chân tôi dưới bàn, ra hiệu đừng phản ứng, nhưng máu trong người tôi đã nóng lên. “Lần này mẹ vợ thật sự quá đáng,” tôi thầm nghĩ. Suốt bữa, tôi không động đũa, chỉ ngồi gằm mặt, lòng đầy uất ức. Anh Hùng còn trêu: “Mày kén ăn vừa thôi, mẹ gắp cho là phúc rồi.” Tôi cười gượng, nhưng trong đầu chỉ muốn đứng dậy bỏ về.

Tiệc tan, tôi ra sân ngồi một mình, định bụng lát nữa sẽ nói thẳng với Hương về thái độ của mẹ vợ. Đúng lúc ấy, mẹ vợ bước ra, tay cầm một cái bát nhỏ, ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nghĩ bà định giảng giải gì đó, nên chuẩn bị tinh thần cãi lại. Nhưng bà thở dài, giọng trầm: “Tùng, con giận mẹ vì cái phao câu đúng không?” Tôi gật đầu, không giấu vẻ bực bội: “Dạ, con không hiểu sao mẹ cứ làm vậy. Con ghét nó, mẹ biết mà.”

Bà nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng, rồi đặt cái bát nhỏ xuống trước mặt tôi. Bên trong là một miếng thịt gà trắng tinh, thơm phức, không chút mỡ. Bà nói tiếp: “Mẹ biết con ghét phao câu. Nhưng mẹ gắp cho con để thử lòng thôi. Hùng nó tham lam, thích ăn ngon, mẹ cho cái đùi để nó vui. Còn con, mẹ thấy con nhịn nhục bao lần vì gia đình, nên mẹ muốn xem lần này con có nổi nóng không. Con không ăn, mẹ mừng lắm.”

Tôi ngẩn người, chưa kịp hiểu thì bà chỉ vào miếng thịt trong bát: “Đây mới là phần mẹ giữ cho con, ngon nhất đấy. Mẹ không nói trước vì muốn con bất ngờ. Con rể mẹ, không phải ai mẹ cũng thương đâu.” Rồi bà cười, đứng dậy đi vào nhà, để lại tôi ngồi đó, tay cầm bát thịt gà mà ngỡ ngàng.

Hóa ra cái phao câu không phải sự thiên vị hay khinh thường, mà là bài kiểm tra của mẹ vợ. Tôi vừa xấu hổ vì hiểu lầm, vừa ấm lòng vì tình cảm bà giấu kín. Đúng lúc ấy, Hương chạy ra, thấy bát thịt trong tay tôi, tròn mắt: “Ơ, mẹ cho anh cái này từ bao giờ?” Tôi cười lớn: “Từ lúc anh tưởng mẹ ghét anh nhất!” Cái phao câu trong bát giờ chỉ còn là ký ức, nhưng miếng thịt gà này, tôi ăn mà thấy ngon hơn bao giờ hết.