Trên con đường mòn Hồ Chí Minh bụi đỏ mịt mù, tiếng động cơ xe tải gầm vang hòa cùng tiếng chim rừng thưa thớt. Chiến tranh đang ở giai đoạn khốc liệt nhất, và những chuyến xe chở hàng tiếp viện cho tiền tuyến không bao giờ ngừng nghỉ. Trong số những tay lái gan dạ ấy có Hương – một cô gái 22 tuổi với đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ, dù khuôn mặt đã nhuộm màu phong sương của núi rừng Trường Sơn.
Hương lái xe giỏi, chẳng ngại đường đèo dốc hay bom đạn rình rập. Cô thường hát những bài dân ca Bắc Bộ để át đi tiếng nổ xa xa, và giọng hát ấy đã vô tình lọt vào tai Nam – một chàng công binh trẻ tuổi trong đội sửa đường gần đó. Nam cao gầy, da rám nắng, đôi tay chai sần vì cầm xẻng, cầm búa. Lần đầu gặp Hương, anh chỉ kịp thấy bóng dáng cô thoáng qua khi cô dừng xe nhờ đội công binh thông một đoạn đường bị sạt lở. Nhưng ánh mắt kiên định và câu nói “Cảm ơn các anh, giữ sức khỏe nhé!” của cô đã khiến trái tim Nam rung lên.
Từ hôm ấy, Nam bắt đầu viết thư. Anh không giỏi ăn nói, nhưng từng con chữ lại chứa đựng bao cảm xúc chân thành. Bức thư đầu tiên chỉ đơn giản: “Cô lái xe ơi, tôi là Nam, công binh ở km 47. Cô lái xe giỏi lắm, tôi ngưỡng mộ cô.” Anh nhờ người quen gửi qua các trạm dừng chân, hy vọng Hương nhận được. Không thấy hồi âm, nhưng Nam không nản. Bức thứ hai, thứ ba rồi thứ mười, anh kể về những ngày đào đất, sửa đường, về ước mơ hòa bình, và cả những lần nghe tiếng hát của cô văng vẳng trong gió.
Hương, trong những chuyến xe ngược xuôi, dần quen với những lá thư tay viết trên giấy vở học sinh nhàu nhĩ. Ban đầu cô chỉ cười, nghĩ đó là trò đùa của ai đó. Nhưng qua từng bức thư, cô nhận ra sự chân thành của Nam. Bức thứ hai mươi, Nam viết: “Tôi không biết cô có đọc thư tôi không, nhưng mỗi lần thấy xe cô qua, tôi lại thấy ngày mai đáng sống hơn.” Hương bắt đầu để ý. Cô hỏi thăm qua các đồng đội, và biết Nam là chàng trai lặng lẽ, ít nói nhưng làm việc không biết mệt mỏi.
Đến bức thư thứ bốn mươi, Nam viết: “Nếu hòa bình đến, tôi muốn gặp cô, không phải trên đường Trường Sơn mà ở một cánh đồng lúa chín. Cô có đồng ý không?” Lần này, Hương không im lặng nữa. Cô nhờ một anh lính liên lạc gửi lại một mẩu giấy nhỏ: “Chờ tôi ở km 47, ngày hòa bình.”
Chiến tranh kết thúc, đất nước thống nhất. Nam đứng đợi ở km 47, nơi con đường giờ đã phủ xanh cây cối. Hương xuất hiện, không còn trên cabin xe tải mà trong tà áo dài giản dị. Họ nhìn nhau, cười, chẳng cần nói nhiều. Bốn mươi bức thư đã thay họ nói hết những điều cần nói.
Từ đó, câu chuyện về nữ lái xe Trường Sơn và chàng công binh trở thành một giai thoại đẹp giữa núi rừng, nơi tình yêu nảy nở từ khói bụi và bom đạn.
Câu chuyện được viết dựa trên câu chuyện có thật: Năm 1973, chàng công binh Trần Công Thắng hồi hộp gặp lại nữ lái xe Trường Sơn Nguyễn Thị Nguyệt Ánh sau 6 năm chiến tranh chia cắt. Họ quen nhau năm 1966 khi cùng xây dựng sân bay dã chiến ở Yên Bái.
Ông Thắng đã gửi bà Ánh 40 bức thư tình nhưng nhiều lần bị từ chối vì bà muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi về quê. Tình cảm chân thành của ông đã khiến bà xiêu lòng. Năm 1968, ông vào Quảng Trị chiến đấu, bà Ánh cũng gia nhập nữ lái xe Trường Sơn. Họ trải qua những năm tháng gian khổ, bom đạn ác liệt nhưng luôn nhớ về nhau.
Ông Thắng từng viết thư dặn bà tìm người khác nếu ông không trở về. Năm 1973, họ gặp lại nhau ở Hà Nội, xúc động sau bao năm xa cách và vẫn giữ trọn tình yêu. Họ kết hôn năm 1974 và có một cuộc sống hạnh phúc bên nhau đến nay, sau hơn 50 năm gắn bó.
News
“Hố t:ử thần” nu:ốt ng/ười ở Bắc Kạn: Diện tích ngày càng mở rộng, đu dây xuống kiếm nhưng không thấy gì ngoài…
“Hố t;ử thần” trên Quốc lộ 3B tiếp tục sụt lún, miệng hố mở rộng hơn lúc ban đầu, mực nước dâng cao gây khó khăn cho công tác tìm kiếm nạn nhân mất tích. Sáng 4/6, bà Hoàng Thị…
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
End of content
No more pages to load