Dưới ánh trăng mờ ảo của đêm khuya, tôi nằm trên giường, mắt nhấp nháy không ngủ được. Tiếng đồng hồ tích tắc như khuếch đại sự tĩnh lặng của căn nhà. Bỗng, một tiếng động khẽ khàng vang lên từ phía cầu thang. Tôi ngồi dậy, lắng tai nghe. Tiếng bước chân nhẹ nhàng, rón rén – chắc chắn là thằng Phong, con rể tôi. Đã nửa đêm, nó đi đâu mà lén lút thế này?

Tò mò xen lẫn nghi ngờ, tôi khoác vội chiếc áo, quyết định bám theo. Cửa chính khép hờ, bóng dáng Phong lướt nhanh ra ngoài, hướng về phía khu vườn sau nhà. Tôi giữ khoảng cách, bước chân nhẹ như mèo, tim đập thình thịch. Nó rẽ vào con đường mòn dẫn đến khu rừng nhỏ – nơi chẳng ai bén mảng vào ban đêm. Càng đi, tôi càng thấy lạ. Phong vốn là người điềm tĩnh, ít nói, cưới con gái tôi được ba năm, chưa bao giờ có dấu hiệu gì bất thường. Vậy chuyện gì đang xảy ra?

Đột nhiên, Phong dừng lại giữa một khoảng trống trong rừng. Tôi nấp sau một gốc cây, nín thở quan sát. Dưới ánh trăng, nó cởi áo khoác, đặt xuống đất, rồi… bắt đầu đào. Một chiếc hố nông dần hiện ra. Tôi chết lặng, đầu óc quay cuồng. Chẳng lẽ nó giấu xác ai đó? Hay là tiền bạc, của cải gì mờ ám? Mồ hôi túa ra, tôi không dám động đậy, chỉ chờ xem sự thật kinh hoàng nào sẽ lộ diện.

Sau vài phút, Phong ngừng đào, lấy từ túi ra một vật nhỏ, gói kỹ trong vải. Nó đặt xuống hố, lấp đất lại cẩn thận, rồi ngồi xuống, lẩm bẩm gì đó như đang cầu nguyện. Tôi không chịu nổi nữa, bước ra khỏi chỗ nấp, giọng run run: “Phong! Mày làm gì ở đây giữa đêm?”.

Phong giật mình quay lại, mặt tái mét. Nó lắp bắp: “Bố… bố đừng hiểu lầm! Con… con chỉ…”. Tôi quát: “Đừng chối! Tao thấy hết rồi! Mày chôn cái gì dưới đó?”. Phong cúi đầu, im lặng một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy, đào lại chỗ đất vừa lấp. Khi lớp đất được bới lên, tôi sững sờ nhìn thứ hiện ra: một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là… một chiếc vòng cổ bằng bạc cũ kỹ, lấp lánh dưới ánh trăng.

“Đây là vòng của mẹ con,” Phong nói, giọng nghẹn lại. “Ngày mẹ mất, con hứa sẽ giữ nó mãi mãi. Nhưng tuần trước, con làm mất. Con tìm khắp nơi, hóa ra nó rơi ở vườn nhà mình. Con không muốn nói với ai, sợ mọi người nghĩ con vô trách nhiệm. Đêm nay… con chôn nó ở đây, để mẹ được yên nghỉ gần gia đình mình.”

Tôi đứng hình, không thốt nên lời. Hóa ra, sự thật không phải tội ác hay bí mật đen tối nào, mà là một câu chuyện cảm động đến không ngờ. Tôi vỗ vai Phong, khẽ nói: “Về nhà thôi, con. Đừng tự dằn vặt nữa.” Nhưng khi quay đi, tôi thoáng thấy chiếc vòng trong hộp khẽ rung lên, phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ. Một tiếng thì thầm vọng trong gió: “Cảm ơn con…”. Tôi ngoảnh lại, chỉ thấy Phong lặng lẽ bước đi, như chẳng nghe thấy gì. Lòng tôi chợt lạnh – liệu đó có thật là vòng của mẹ nó, hay là thứ gì khác đang ẩn mình dưới lớp đất kia?