Hôm đó là một ngày đặc biệt. Gia đình hai bên nội ngoại quyết định tổ chức một bữa tiệc tại nhà hàng sang trọng để mừng bố tôi vừa được thăng chức giám đốc. Tôi, một đứa con gái út trong nhà, háo hức chuẩn bị váy áo, muốn buổi tối trở nên hoàn hảo. Chồng tôi – Minh – cũng ăn mặc chỉn chu, cười tươi bảo: “Hôm nay anh sẽ làm em tự hào trước mọi người.”

Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của một tòa khách sạn năm sao, ánh đèn lộng lẫy, không gian sang trọng đến mức tôi hơi run khi bước vào. Bàn tiệc đã sẵn sàng, bố mẹ tôi, anh chị em hai bên cùng họ hàng đều có mặt, cười nói rôm rả. Minh ngồi cạnh tôi, dáng vẻ đĩnh đạc, thỉnh thoảng còn rót rượu mời bố tôi, khiến ông gật gù hài lòng.

Mọi chuyện bắt đầu trơn tru cho đến khi món chính được dọn lên. Một người phục vụ đẩy xe thức ăn đến, trên đó là đĩa bò bít tết thơm lừng, kèm rượu vang đỏ sóng sánh. Minh đột nhiên đứng dậy, vỗ tay lớn, thu hút sự chú ý của cả bàn. Tôi nghĩ anh định nói lời chúc mừng, nên mỉm cười khuyến khích. Nhưng không, anh quay sang tôi, giọng điệu đầy vẻ “nghiêm túc”:

“Anh nghĩ đã đến lúc em cần biết sự thật. Cả nhà cũng nên nghe luôn.”

Tôi ngớ người, tim đập thình thịch. Cả bàn im lặng, ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi. Minh hắng giọng, tiếp tục: “Lan à, anh không thể sống giả dối thêm nữa. Hôm nay, trước mặt gia đình hai bên, anh phải thú nhận… anh đã ngoại tình.”

Không gian như đông cứng. Mẹ tôi đánh rơi chiếc muỗng, bố tôi tím mặt, còn tôi cảm giác như máu trong người rút hết. Nhục nhã, ê chề, tôi chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ. Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, ánh mắt thương hại từ họ hàng khiến tôi không thở nổi. Minh vẫn đứng đó, mặt tỉnh bơ, như thể vừa trút được gánh nặng.

“Anh xin lỗi, nhưng anh không thể tiếp tục. Người đó… cô ấy đang đợi anh ở bàn bên kia.” Anh ta chỉ tay về phía góc phòng, nơi một cô gái trẻ đang ngồi, nhìn sang chúng tôi với nụ cười ngượng ngùng.

Tôi run rẩy, nước mắt chực trào. Nhưng rồi, bất ngờ, bố tôi đứng bật dậy, đập bàn đánh rầm. “Thằng khốn! Mày nghĩ mày là ai mà dám làm nhục con gái tao thế này?!” Ông bước tới, túm cổ áo Minh, khiến anh ta lùi lại hoảng loạn.

Đúng lúc đó, cô gái ở bàn kia cũng đứng lên, tiến lại gần. Tôi nghĩ mọi thứ sắp thành một màn hỗn loạn, nhưng cô ta bất ngờ lên tiếng, giọng trong trẻo: “Cháu xin lỗi vì đã làm mọi người hoảng sợ. Cháu là đồng nghiệp của anh Minh. Đây chỉ là một… vở kịch thôi ạ.”

Cả nhà tôi ngẩn ra. Minh cười phá lên, buông tay bố tôi, quay sang tôi: “Lan, em đừng giận. Anh với mấy đứa bạn cá cược rằng anh có thể khiến cả nhà tin anh ngoại tình mà không bị em phát hiện. Hôm nay là ngày Cá Tháng Tư của công ty bọn anh, anh không nhịn được nên mang trò này về đây!”

Tôi sững sờ, vừa tức vừa buồn cười. Hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch. Nhưng cái cảm giác nhục nhã ban nãy vẫn còn đó, tôi quay sang Minh, lạnh lùng: “Vậy thì anh thắng cược rồi đấy. Nhưng tối nay anh ngủ sofa đi.”

Cả bàn phá lên cười, không khí dần dịu lại. Chỉ có điều, khi mọi người còn đang vui vẻ, tôi lặng lẽ nhắn tin cho một người bạn: “Tao phát hiện thằng Minh ngoại tình thật từ tuần trước. Hôm nay nó tự thú, tao cũng đỡ phải nói.”

Minh không biết rằng tôi đã biết sự thật từ lâu, và cái “vở kịch” của anh ta hóa ra lại là lời thú tội bất đắc dĩ.