Hai vợ chồng ông Hòa và bà Lan, sống nhờ khoản lương hưu 10 triệu mỗi tháng. Cuộc sống chẳng dư dả gì, nhưng cũng đủ để trang trải những ngày tháng già nua. Chúng tôi có một cậu con trai duy nhất, thằng Tuấn, lấy vợ đã được ba năm. Vợ nó, cái Hạnh, là đứa con dâu ngoan ngoãn, lễ phép, nên dù nhà không khá giả, chúng tôi vẫn thấy mãn nguyện.

Hôm ấy, Hạnh đến nhà, bụng đã lùm lùm mang thai tháng thứ năm. Nó cười tươi, đặt lên bàn một tờ giấy gấp đôi, bảo: “Bố mẹ xem cái này giúp con với.” Tôi nghĩ chắc là giấy khám thai hay đơn thuốc gì đó, nên vui vẻ mở ra. Nhưng vừa lướt mắt qua, tôi sững sờ. Đó không phải giấy khám thai, mà là một danh sách dài dằng dặc: “Ghế massage 15 triệu, máy chạy bộ 20 triệu, tủ lạnh hai cánh 25 triệu, sữa bầu ngoại nhập 3 triệu/tháng…” Tổng cộng, con số lên tới gần trăm triệu.

Bà Lan ngồi cạnh tôi, tay run run cầm tờ giấy, lắp bắp: “Hạnh… cái này là sao vậy con?” Hạnh vẫn giữ nụ cười nhẹ, đáp tỉnh bơ: “Dạ, con với anh Tuấn tính khi con sinh, nhà mình phải sắm sửa cho đàng hoàng. Cháu nội đầu lòng mà, bố mẹ cũng muốn tốt cho cháu, đúng không?” Tôi nghẹn lời. 10 triệu lương hưu của chúng tôi, tháng nào cũng chật vật, lấy đâu ra tiền sắm những thứ này? Chưa kể, từ ngày cưới, Tuấn chưa từng đưa bố mẹ đồng nào, giờ lại thêm cái danh sách “trang bị” này.

Tôi nhìn sang bà Lan, thấy mắt bà đỏ hoe. Bà đứng dậy, không nói không rằng, vào phòng lấy cái túi vải cũ, nhét vài bộ quần áo. Tôi hiểu ý, lặng lẽ đứng lên theo bà. Hạnh ngơ ngác: “Bố mẹ làm gì vậy? Con nói gì sai à?” Tôi quay lại, giọng trầm nhưng chắc: “Con không sai. Là bố mẹ không đủ sức lo cho cháu nội như con mong. Thôi, bố mẹ đi đây, để khỏi làm phiền tụi con.”

Hạnh hoảng hốt chạy theo, níu tay tôi: “Bố, đừng vậy mà! Con chỉ muốn bàn bạc thôi…” Nhưng bà Lan gạt tay nó ra, bước thẳng. Chúng tôi rời khỏi nhà, không ngoảnh lại. Trên chuyến xe đò chật chội đi về quê, tôi nắm tay bà Lan, lòng nặng trĩu. 10 triệu lương hưu, chúng tôi từng nghĩ đủ để sống qua ngày, nhưng hóa ra chẳng đủ để giữ một gia đình.

Vài tháng sau, Tuấn gọi điện, khóc lóc bảo Hạnh sinh khó, đứa bé mất ngay khi chào đời. Nó trách chúng tôi bỏ đi, không ở lại giúp đỡ. Tôi cúp máy, nước mắt rơi mà chẳng biết nói gì. Danh sách ấy, hóa ra không chỉ là tiền bạc, mà còn là khoảng cách chẳng thể nào lấp đầy giữa chúng tôi và con cái.