Tôi vốn là người mắt không nhìn thấy ánh sáng, cha mẹ lớn tuổi lại ở xa, lấy vợ mắt sáng nhưng rồi sự thực phũ phàng đã xảy ra.

Tôi lên đây trải lòng và chia sẻ về cuộc sống, cũng không dám nghĩ hay mong muốn ai đó sẽ cùng chung lưng đấu cật hay gì cả, tôi hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình.

Tôi là người miền Bắc, khiếm thị từ nhỏ, 34 tuổi, già thì chưa nhưng cũng không còn trẻ nữa. Trước đây, qua mai mối, tôi lấy được một người vợ mắt sáng, vợ chồng sinh được đứa con. Thú thật với các bạn, trong cuộc tình đó tôi không có tình cảm với người ta, có chăng là lòng cảm kích và biết ơn khi người ta mắt sáng mà vẫn lấy mình. Tôi không nhìn thấy gì, làm gì có quyền lựa chọn? Tôi nghĩ họ chịu lấy mình thì đó là may mắn, hơn nữa họ mắt sáng sẽ là chỗ dựa cho mình, cho con cái mình về sau. Chính vì suy nghĩ đơn giản đó, tôi quên đi một điều, có lẽ người đó cũng có vấn đề và chẳng lấy được ai nên mới lấy tôi.

Thật không may, tôi đã suy nghĩ đúng, người đó thần kinh không bình thường, đã bỏ đi khi con mới 20 ngày tuổi, để bé sống với ông bà nội. Tôi làm massage ở chỗ người khiếm thị, thi thoảng mới về nhà một lần. Xin nói thêm, nhà tôi có ba chị em, chị gái cả đã lấy chồng và có hai con, chị gái kế cũng là người khiếm thị.

Chị gái cả lấy chồng, ban đầu người đó đồng ý ở rể để sau này còn chăm lo cho mẹ già và các em, nhưng chẳng bao lâu anh chị lại ly hôn. Gần đây chị gái cả đi làm công nhân rồi phải lòng với một cậu bạn kém hơn 3 tuổi, lúc đầu chị ấy cũng xác định không đi bước nữa vì cha mẹ già, các con và các em. Giờ chắc tình yêu đã đủ lớn, đủ đánh gục sự cứng rắn ban đầu của chị nên chị có thể đi bước nữa.

Trước đây mẹ không cho tôi yêu đương vì nghĩ sau này con lớn lên sẽ chăm lo cho tôi. Đến giờ, khi chị gái cả sắp đi bước nữa, mẹ tôi lại bảo: “Có ai còn nhìn thấy mà thông cảm với mình, xấu đẹp không quan trọng, cơ bản là thật thà và ngoan ngoãn, cứ đưa về cho mẹ”. Thực sự tôi không biết làm sao, cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, chị gái bỏ con lại ở cùng ông bà ngoại để đi bước nữa. Mong được các bạn chia sẻ.