Tôi mới đi làm dâu được có 2 năm thôi mà cảm thấy cuộc sống nơi nhà chồng thật bế tắc, chỉ ước được ra ở riêng, dẫu có ở nhà thuê cũng là may mắn lắm rồi. Thời gian ở nhà chồng tôi cố gắng làm tốt việc nhà, kiếm tiền giỏi để phụ giúp gia đình… Vậy mà không được lòng mẹ chồng, bà đã nhiều lần nhắc nhở, dọa dẫm trả tôi về nhà ngoại. Trong khi, tôi không hề làm một chút gì sai trái cả.

Hàng ngày tôi đều chăm ngoan và lễ phép, chưa nói hỗn, nói xấu bố mẹ chồng một câu nào. Điều mà tôi không làm được đó chính là nịnh nọt bố mẹ chồng, tôi thừa nhận khoản này tôi rất kém, có sao sống vậy. Nên mẹ chồng trước mắt thì nhẹ nhàng, nhưng sau lưng cũng toàn đi nói xấu con dâu.

Mẹ chồng tôi trước đây buôn bán lặt vặt, bây giờ sức khỏe yếu, ở nhà nhiều nên thành ra hay để ý, soi mói tôi. Chuyện bếp núc cũng vào để chỉ đạo, soi mói bắt phải nhặt rau thế này, nấu ăn thế kia… Rảnh là bà lê la hàng xóm, nói xấu tôi đủ kiểu, đổ tiếng oan trắng trợn. Buồn cười nhất là cố hạ thấp tôi và gia đình nhà tôi, trong khi nhà chồng hoàn toàn không có gì hơn cả.

Đến lúc sinh con, bao nhiêu vất vả đổ dồn hết vào một mình tôi vì mẹ chồng và chồng không giúp đỡ bất cứ việc gì. Tôi vừa chăm con, vừa làm ăn trang trải cuộc sống. Cũng may, công việc của tôi thuận lợi. Hàng tháng tôi đều đóng góp thừa thãi cho mẹ chồng, hào phóng mua sắm đồ đạc, chi tiêu cho cả nhà chồng.

Đi làm về muộn bị mẹ chồng dọa đuổi đi, con dâu đáp trả một câu khiến bà rối rít xin lỗi mời vào nhà - Ảnh 2.

Mẹ chồng luôn tìm cách đòi đuổi con dâu ra khỏi nhà. Ảnh minh họa

Sống đơn độc ở nhà chồng, tôi đã tự biết cách thích nghi với mọi thứ, bản lĩnh, mạnh mẽ hơn. Tôi đáp ứng hết các yêu cầu của chồng và mẹ chồng, cố gắng tới mức cao nhất. Mẹ chồng không có cớ gì để nói đành lấy cớ con dâu hay về muộn để mắng mỏ. Bà cho rằng tôi tan làm không về nhà, đi chơi để trốn việc cơm nước.

Cách đây một tuần, tôi có việc ở công ty nên ở lại muộn hơn 30 phút so với mọi ngày. Thấy tôi đi về, mẹ chồng ra đóng cổng không cho vào. Bà ở bên trong mắng mỏ: “Tôi tốn kém biết bao nhiêu tiền để rước cô về, thế mà cô lại ăn ở vô tâm như thế này à? Cô lại cố tình về muộn phải không, suốt ngày lấy cớ công việc để đi hẹn hò với trai, ăn chơi đua đòi là giỏi thôi. Cô đi khỏi đây cho nhà này được nhờ. Để tôi gọi điện cho bố mẹ cô tới đón về, tôi cũng bảo con trai bỏ cô“.

Tôi đang mang bầu, làm gì dám đi đâu, chỉ muốn nghỉ ngơi để khỏi ảnh hưởng tới con. Không chịu nổi mẹ chồng, tôi cũng đành đáp trả: “Con đi làm đàng hoàng, về giờ nào cả công ty ai cũng biết. Hàng tháng con đưa mẹ 15 triệu đồng, không đi làm thì lấy đâu ra đưa cho mẹ? Bố mẹ con chuẩn bị cho con đất, nếu ly hôn con sống làm mẹ đơn thân cũng được, con cũng chán ở đây lắm rồi“.

Khi tôi vừa dứt lời, mẹ chồng đang từ bực tức chuyển sang mềm mỏng, vội mở cửa cho tôi vào nhà. Bà giải thích: “Là mẹ lo cho cháu nội nên muốn con về muộn thôi. Có lỡ lời con cho mẹ xin lỗi, bỏ qua nhé. Vào nhà đi con, đứng ngoài này lâu muỗi đốt đấy“.

Từ hôm đó, mẹ chồng không còn chèn éptôi nữa. Tôi đã hiểu vì sao bà lại thay đổi như thế, cũng chỉ vì tôi là người lao động chính trong nhà, lương thưởng đều đưa hết cho mẹ chồng. Chồng tôi lương thấp, chỉ đủ chi tiêu cá nhân chứ sao có thể nuôi nổi gia đình. Với lại tôi tiết lộ chuyện bố mẹ chuẩn bị chia đất, khiến bà mừng rỡ vì tôi có tiền đồng nghĩa con trai bà cũng được hưởng lợi.

Nhìn mẹ chồng thay đổi, thân thiện hơn với con dâu tôi thấy rất giả tạo. Tôi cũng sợ rằng ngày nào đó bà lại trở về tính cách cũ. Tôi có nên nhân việc được bố mẹ cho đất sẽ bán đi để ra ngoài ở riêng? Hãy cho tôi lời khuyên!