Tôi sinh con đầu lòng sau gần hai năm kết hôn với anh Hùng. Mang thai vất vả, tôi yếu lắm, suốt thai kỳ hầu như chỉ nằm một chỗ. Đến ngày vượt cạn, tôi mệt lử, nhưng nhìn con gái nhỏ xinh xắn trong tay, mọi cực nhọc tan biến. Anh Hùng cũng mừng lắm, suốt ngày quanh quẩn bên hai mẹ con, pha sữa, thay tã, làm hết mọi việc để tôi nghỉ ngơi. Nhưng sinh xong được một tuần, tôi thấy mình vẫn chưa hồi phục, chân tay bủn rủn, đầu óc mệt mỏi. Tôi bàn với anh: “Hay em về ngoại ở cữ 3 tháng đi, có mẹ đẻ chăm sẽ khỏe hơn. Ở đây anh bận đi làm, em sợ không xoay xở nổi.”

Anh Hùng gật đầu ngay: “Ừ, em về ngoại cũng tốt. Anh sẽ tranh thủ cuối tuần qua thăm hai mẹ con.” Tôi thở phào, bắt đầu thu xếp đồ đạc. Nhà ngoại cách nhà tôi hơn 50 cây số, ở quê, không khí trong lành, lại có mẹ đẻ và các dì chăm sóc, tôi nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất. Nhưng sáng hôm tôi định đi, khi mở tủ lạnh lấy sữa cho con, tôi thấy một mảnh giấy nhỏ dán ngay ngắn trên cửa tủ. Nét chữ của anh Hùng, rõ ràng: “Đừng về ngoại, ở lại đây với anh. Có chuyện quan trọng anh chưa kịp nói.”

Tôi ngớ người, lòng dâng lên cảm giác bất an. Anh Hùng đã đi làm từ sớm, không có nhà để hỏi trực tiếp. Tôi gọi điện, nhưng anh không bắt máy, chỉ nhắn lại: “Chiều anh về sẽ giải thích.” Tôi đứng chết trân giữa bếp, mảnh giấy trong tay run run. “Chuyện quan trọng gì mà không nói trước?” Tôi tự hỏi, rồi nhìn con bé đang ngủ ngon trong nôi, lòng bồn chồn không yên. Cuối cùng, tôi quyết định không về ngoại nữa, bế con sang nội ở tạm. Nhà nội gần hơn, chỉ cách vài con phố, lại có bà nội và cô út, tôi nghĩ ít ra cũng có người hỗ trợ trong lúc chờ anh Hùng về.

Đến nhà nội, tôi kể lại chuyện mảnh giấy cho mẹ chồng nghe. Bà cau mày, giọng trầm xuống: “Thằng Hùng nó lạ lắm, từ hôm con sinh chưa thấy nó cười thật lòng lần nào. Mẹ cứ nghĩ nó mệt vì công việc, nhưng giờ nghe con kể, chắc có chuyện gì đó.” Tôi càng lo, ôm con chặt hơn. Suốt buổi trưa, tôi thấp thỏm, đầu óc quay cuồng với đủ giả thuyết: Anh ấy bị nợ nần? Công ty có vấn đề? Hay… anh ấy có người khác?

Chiều muộn, anh Hùng về, mặt tái mét khi thấy tôi ngồi ở nhà nội. “Sao em không ở nhà? Anh bảo em đợi cơ mà!” anh nói, giọng gấp gáp. Tôi đưa mảnh giấy ra, hỏi thẳng: “Chuyện gì quan trọng mà anh giấu em? Em không dám ở lại một mình khi không biết gì cả!” Anh thở dài, kéo tôi vào phòng riêng, đóng cửa lại. Rồi anh lấy từ túi áo ra một phong bì, đưa cho tôi: “Mở ra đi.”

Tôi run run mở phong bì, bên trong là một tờ giấy xét nghiệm y khoa. Tên anh Hùng nằm chình ình ở đó, cùng dòng chữ: “Dương tính với bệnh ung thư gan giai đoạn sớm.” Tôi sững sờ, nước mắt trào ra: “Sao… sao anh không nói sớm?” Anh nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào: “Anh phát hiện ngay hôm em sinh. Anh không muốn em lo, định âm thầm chữa trị, nhưng bác sĩ bảo mấy tháng tới anh phải nhập viện thường xuyên. Nếu em về ngoại 3 tháng, anh sợ không giấu được, sợ em ở xa không ai chăm sóc con. Anh muốn em ở lại, để anh còn được gần hai mẹ con lâu nhất có thể.”

Tôi ôm chầm lấy anh, khóc nức nở. Hóa ra mảnh giấy đó không phải lời cảnh báo xấu xa gì, mà là lời cầu xin thầm lặng của anh. Tôi bế con về nội không phải vì giận, mà vô tình lại đúng với mong muốn của anh – ở gần gia đình để cùng nhau đối mặt sóng gió. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Tối đó, mẹ chồng gọi tôi ra, đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ: “Hùng nó nhờ mẹ giữ cái này từ lâu. Giờ mẹ giao lại cho con.”

Tôi mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn vàng và một lá thư. Thư viết: “Nếu anh không qua khỏi, em hãy bán chiếc nhẫn này, nuôi con khôn lớn. Anh yêu em.” Tôi bật khóc, nhận ra anh đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Nhưng bất ngờ hơn, sáng hôm sau, bác sĩ gọi điện báo nhầm kết quả – anh Hùng không bị ung thư, chỉ là viêm gan mãn tính có thể chữa được. Tôi ôm anh, vừa khóc vừa cười, cảm giác như vừa từ cõi chết trở về.