Tôi còn nhớ như in những ngày tháng ấy, khi mẹ chồng tôi phải nằm viện vì căn bệnh viêm phổi kéo dài. Bà gầy đi trông thấy, đôi mắt trũng sâu nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường. Tôi ngày nào cũng túc trực bên bà, từ việc đút từng thìa cháo đến lau người, thay drap giường. Chồng tôi bận công tác xa, nên mọi việc trong nhà lẫn bệnh viện đều dồn lên vai tôi. Dẫu mệt, tôi vẫn cố gắng, bởi tôi biết bà đã dành cả đời chăm lo cho gia đình, giờ là lúc tôi báo đáp.

Thời gian trôi qua, sức khỏe mẹ chồng dần hồi phục. Đến ngày sinh nhật tôi, bà gọi tôi lại bên giường bệnh, giọng yếu ớt nhưng ấm áp: “Con dâu, lại đây, mẹ có cái này cho con.” Bà lấy từ trong tủ nhỏ cạnh giường một lọ thuốc bổ, gói ghém cẩn thận trong chiếc khăn tay thêu hoa. “Mẹ thấy con vất vả quá, cái này tốt cho sức khỏe, con nhớ uống nhé.” Tôi cảm động nhận lấy, nghĩ rằng đó chỉ là một lọ vitamin bình thường, nhưng vẫn trân trọng tấm lòng của bà.

Tối hôm đó, về nhà sau khi mẹ chồng đã ngủ yên, tôi ngồi xuống bàn, định mở lọ thuốc ra xem. Nắp lọ hơi cứng, tôi phải dùng sức xoay mạnh. Khi nắp bật ra, tôi sững sờ đến mức đánh rơi cả lọ xuống sàn. Không phải thuốc bổ, cũng chẳng phải viên vitamin nào cả. Bên trong là những viên ngọc trai lấp lánh, tròn trịa, phát ra thứ ánh sáng dịu dàng dưới ngọn đèn mờ ảo. Tôi run run nhặt từng viên lên, tim đập thình thịch. Sao có thể thế được? Mẹ chồng lấy đâu ra thứ quý giá này để tặng tôi?

Ngày hôm sau, tôi mang lọ ngọc đến bệnh viện, định hỏi rõ bà. Nhưng khi vừa bước vào phòng, tôi thấy bà đang cười nói với một người đàn ông lạ mặt, ăn mặc sang trọng, tay đeo đồng hồ vàng. Thấy tôi, bà vẫy tay: “Con đến rồi à? Đây là anh họ của mẹ, vừa từ nước ngoài về.” Rồi bà quay sang người đàn ông, giọng đùa vui: “Anh thấy chưa, tôi bảo con dâu tôi tốt thế nào mà. Tôi giả vờ tặng lọ thuốc bổ, ai ngờ nó không mở ra ngay, để đến tối mới phát hiện ngọc trai nhà anh để lại!”

Bán thuốc đông y giả thu về 200 triệu đồng/ngày - Tiêu dùng

Hóa ra, người đàn ông đó là anh họ giàu có của mẹ chồng, từng hứa sẽ để lại gia tài cho bà nhưng bà từ chối, chỉ nhận một ít ngọc trai làm kỷ niệm. Bà đã cố tình dùng lọ thuốc để thử tôi, xem tôi có vì tò mò mà mở ngay hay không. Tôi ngượng chín mặt, nhưng mẹ chồng nắm tay tôi, cười hiền: “Mẹ biết con không ham vật chất, nên mới dám giao cả nhà này cho con. Ngọc đó là của con, giữ lấy mà sống tốt, nhé!”

Tôi ôm chầm lấy bà, nước mắt lăn dài. Hóa ra, món quà thật sự không phải là ngọc trai, mà là niềm tin và tình thương bà dành cho tôi – thứ quý giá hơn bất kỳ tài sản nào trên đời.