Huyền ngồi bên hiên nhà, đứa con ba tháng tuổi ngủ ngoan trong vòng tay. Ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm lên khuôn mặt cô, nhưng đôi mắt lại trĩu nặng u buồn. Căn nhà nhỏ ở ngoại ô lặng lẽ, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng thở dài khe khẽ của cô.
Hôm nay, Huyền nhận được tin mẹ đẻ ở quê ốm nặng. Bà yếu lắm, chỉ nằm một chỗ, giọng nói qua điện thoại đứt quãng, như ngọn đèn dầu sắp cạn. Huyền ôm con, lòng dậy sóng. Cô muốn về quê, muốn nắm tay mẹ, muốn nhìn bà lần nữa trước khi mọi thứ quá muộn. Nhưng trong túi cô, chẳng có lấy một đồng.
Từ ngày sinh con, Huyền nghỉ làm, mọi thứ trong nhà đều trông cậy vào chồng – Nam. Anh đi làm công nhân, lương tháng ít ỏi, mỗi đồng đều tính toán cẩn thận. Huyền biết điều đó, nhưng nỗi nhớ mẹ, nỗi lo mẹ có thể ra đi bất cứ lúc nào khiến cô không thể ngồi yên.
Tối, khi Nam về, Huyền bế con, rụt rè lên tiếng:
Anh… mẹ em ốm nặng. Em muốn xin anh ít tiền, mai em về quê thăm mẹ.
Nam đang ăn bát cơm nguội, dừng đũa. Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng:
Tiền đâu mà về? Cô nghĩ tiền từ trên trời rơi xuống à? Nuôi con còn không đủ, lấy đâu ra mà về ngoại?
Huyền nghẹn ngào, cố giữ giọng bình tĩnh:
Em chỉ xin ít thôi, đủ vé xe. Mẹ em… mẹ yếu lắm, em sợ…
Sợ gì? – Nam cắt lời, giọng gay gắt – Có việc gì mà về? Mẹ cô ốm thì đã có anh chị ở quê lo. Cô ở đây, lo cho con đi. Đừng có gây thêm gánh nặng cho tôi.
Huyền cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô muốn nói rằng mẹ chỉ có mình cô là con gái út, rằng bà đang chờ cô, rằng cô chỉ muốn được nhìn mẹ một lần. Nhưng lời nghẹn lại trong cổ họng. Cô biết, nói nữa cũng vô ích. Nam không bao giờ hiểu cảm giác bất lực của người làm vợ, làm mẹ, mà ngay cả một chuyến về quê cũng phải xin xỏ.
Đêm đó, Huyền ôm con nằm trên chiếc giường cũ. Đứa bé thở đều, nhưng lòng cô như có ngàn mũi kim đâm. Cô nhớ mẹ, nhớ cái cách bà vuốt tóc cô ngày nhỏ, nhớ những ngày khó khăn bà vẫn chắt chiu từng đồng nuôi cô khôn lớn. Giờ đây, cô không thể làm gì cho mẹ, dù chỉ là một chuyến xe về thăm.
Sáng hôm sau, Huyền gọi điện về quê. Giọng chị gái run run qua điện thoại:
Huyền ơi… mẹ hỏi mày suốt. Bà yếu lắm, cứ nhắc tên mày…
Huyền nắm chặt điện thoại, nước mắt rơi lã chã. Cô muốn hét lên, muốn chạy ngay về bên mẹ. Nhưng trong tay cô, chỉ có nỗi bất lực. Nam đã đi làm từ sớm, để lại vài đồng lẻ trên bàn với lời nhắn: “Mua sữa cho con.”
Cô ngồi đó, nhìn ra khoảng sân trống, gió lạnh thổi qua mang theo nỗi đau không lời. Huyền tự hỏi, liệu có ngày nào cô thoát được cảm giác mình chỉ là cái bóng trong chính cuộc đời mình? Và mẹ, liệu mẹ có chờ được đến ngày cô về?
News
Tháng nào mẹ cũng đòi tôi trả 3 triệu tiền trông cháu, đến khi tôi giặt áo giúp chồng thì mới phát hiện ra to:;an tín:;h của bà
Dường như tôi với mẹ đẻ không hợp nhau thì phải, suy nghĩ của bà và tôi luôn mâu thuẫn nhau, tôi làm gì mẹ cũng không bao giờ thấy vừa lòng. Ngay từ ngày chưa lấy chồng, mẹ đã…
Tôi đá;;;nh g;;he;;;n với nhiều gái đẹp bên chồng, hóa ra /tiể:;;u t;;am/ lại là…. đàn ông
Tôi là Lan, 32 tuổi, một người phụ nữ bình thường với cuộc sống tưởng chừng viên mãn bên chồng – Nam, một kỹ sư xây dựng. Chúng tôi cưới nhau được 5 năm, có một bé gái 3 tuổi….
Chỉ vì 1 nồi cơm nấu khô, tôi bị ông nội đ:;ổ cả bát nước mắm lên đầu
Tôi là Tí, tám tuổi, sống trong căn nhà lợp tôn xiêu vẹo ở một làng quê nghèo. Mẹ mất sớm, ba đi làm xa, tôi ở với ông nội – người nghiêm khắc đến mức chỉ một cái nhìn…
Về quê thăm mẹ, thấy người đàn ông ngồi nhàn nhã uống cà phê trong nhà mà tôi s::ốc ng:h:ẹ:n
Tôi đạp xe qua con đường làng quen thuộc, gió mát rượi thổi qua những cánh đồng lúa xanh mướt. Đã ba tháng rồi tôi chưa về thăm mẹ, công việc ở thành phố ngốn hết thời gian. Hôm nay,…
Người phụ nữ U50 bỗng nhiên mang b;;ầu, bị chồng chuiboi th;;ậm t:ệ và bí mật đằng sau
Lan, một người phụ nữ 52 tuổi, sống yên bình cùng chồng là Hùng và hai người con đã lớn trong một thị trấn nhỏ. Cuộc sống của Lan tưởng chừng như đã ổn định, với những ngày tháng bình…
Mẹ chồng đu;:ổi con dâu đang mang b:;ầu ra khỏi nhà, 3 năm sau những giọt nước mắt muộn màng đã rơi
Hôm chồng tôi qua đời vì một tai nạn bất ngờ, tôi còn đang mang trong mình đứa con đầu lòng, mới được sáu tháng. Cả thế giới của tôi như sụp đổ. Nhưng điều tôi không ngờ tới là,…
End of content
No more pages to load