Hôm nay công ty tăng ca, tôi về đến nhà đã gần 11 giờ đêm. Đường phố vắng tanh, chỉ còn tiếng gió rít qua những tán cây ven đường. Cả ngày bận rộn, bụng đói cồn cào, tôi chỉ mong được ngồi xuống ăn một bữa cơm nhà ấm áp. Vào đến sân, ngôi nhà im phăng phắc, ánh đèn phòng khách đã tắt, cả vợ, con và mẹ vợ chắc hẳn đã ngủ say. Tôi nhẹ nhàng mở cửa, bước vào bếp, cố không làm ai tỉnh giấc.

Trên bàn ăn, lồng bàn bằng nhựa vẫn đậy kín mâm cơm như thường lệ. Tôi thầm nghĩ, chắc mẹ vợ lại để phần cho mình, bà luôn chu đáo như vậy dù tôi đã bảo nhiều lần rằng đừng chờ. Tôi bật đèn bếp, rửa tay, rồi háo hức mở lồng bàn ra. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi khựng lại, tay run run, không phải vì mùi cơm nguội hay mấy miếng cá kho quen thuộc, mà vì một tờ giấy trắng được đặt ngay ngắn trên mâm.

Tờ giấy gấp đôi, nét chữ tròn trịa của mẹ vợ hiện rõ dưới ánh đèn vàng nhạt. Tôi cầm lên, tim đập thình thịch không hiểu sao. Bà để lại lời nhắn gì mà không nói trực tiếp? Tôi mở ra đọc, từng dòng chữ như đâm thẳng vào lòng:

“Tuấn, con về muộn mẹ không chờ được. Cơm mẹ để đây, ăn xong nghỉ ngơi nhé. Nhưng mẹ muốn nói với con một chuyện. Hôm nay mẹ đi khám bác sĩ, họ bảo mẹ bị ung thư giai đoạn cuối. Mẹ không muốn vợ con con biết vội, để mẹ tự thu xếp. Con đừng buồn, mẹ sống đến giờ cũng mãn nguyện rồi.”

Tập tin:Lồng bàn (cặp lồng) đậy mâm cơm, tháng 5 năm 2018 (1).jpg – Wikipedia tiếng Việt

Tôi lặng người, tờ giấy rơi xuống bàn, tay chân bủn rủn. Ung thư giai đoạn cuối? Mẹ vợ tôi – người phụ nữ khỏe mạnh, lúc nào cũng cười nói, luôn chăm lo cho cả gia đình – lại đang mang trong mình căn bệnh quái ác đó sao? Tôi ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng. Cơm vẫn còn đó, nhưng tôi không nuốt nổi. Hình ảnh mẹ vợ sáng nay, vẫn tất bật nấu ăn, hỏi han tôi chuyện công việc, giờ đây hiện lên như một nhát dao cứa vào tim.

Tôi vội đứng dậy, định chạy lên phòng bà hỏi cho rõ, nhưng rồi khựng lại. Bà đã dặn đừng nói với ai, chắc bà muốn giữ bình yên cho gia đình này lâu nhất có thể. Tôi ôm mặt, nước mắt chảy dài trên má, cảm giác bất lực trào dâng. Cả ngày mệt mỏi làm việc, tôi chưa từng nghĩ rằng điều chờ mình khi về nhà không phải là bữa cơm ấm áp, mà là một bí mật đau lòng đến thế.

Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cầu thang. Quay lại, tôi thấy mẹ vợ đứng đó, tóc bạc lòa xòa, đôi mắt hiền từ nhìn tôi. “Tuấn, con đọc rồi à?” Bà hỏi, giọng bình thản đến lạ. Tôi gật đầu, nghẹn ngào không nói nên lời. Bà bước đến, đặt tay lên vai tôi: “Mẹ không sao đâu, con đừng khóc. Nhưng mẹ có một chuyện muốn nhờ.”

Tôi lau nước mắt, cố giữ bình tĩnh: “Mẹ cứ nói đi, con làm được mà.” Bà mỉm cười, rồi thì thầm: “Ngày mai mẹ sẽ nói với cả nhà, nhưng không phải về bệnh. Mẹ sẽ nói mẹ trúng số độc đắc, rồi đưa cả nhà đi du lịch một chuyến. Mẹ muốn mọi người vui vẻ bên nhau lần cuối. Con giúp mẹ nhé?”

Tờ giấy không chỉ là lời trăn trối về căn bệnh, mà còn mở ra một kế hoạch bất ngờ – mẹ vợ muốn biến nỗi buồn thành niềm vui, dùng lời nói dối về tiền bạc để tạo nên kỷ niệm cuối cùng cho gia đình. Tôi từ chỗ sững sờ vì đau thương, lại trở thành người đồng hành trong một vở kịch đầy yêu thương của bà.