Hôm nay công ty tăng ca, tôi về đến nhà đã gần 11 giờ đêm. Đường phố vắng tanh, chỉ còn tiếng gió rít qua những tán cây ven đường. Cả ngày bận rộn, bụng đói cồn cào, tôi chỉ mong được ngồi xuống ăn một bữa cơm nhà ấm áp. Vào đến sân, ngôi nhà im phăng phắc, ánh đèn phòng khách đã tắt, cả vợ, con và mẹ vợ chắc hẳn đã ngủ say. Tôi nhẹ nhàng mở cửa, bước vào bếp, cố không làm ai tỉnh giấc.
Trên bàn ăn, lồng bàn bằng nhựa vẫn đậy kín mâm cơm như thường lệ. Tôi thầm nghĩ, chắc mẹ vợ lại để phần cho mình, bà luôn chu đáo như vậy dù tôi đã bảo nhiều lần rằng đừng chờ. Tôi bật đèn bếp, rửa tay, rồi háo hức mở lồng bàn ra. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi khựng lại, tay run run, không phải vì mùi cơm nguội hay mấy miếng cá kho quen thuộc, mà vì một tờ giấy trắng được đặt ngay ngắn trên mâm.
Tờ giấy gấp đôi, nét chữ tròn trịa của mẹ vợ hiện rõ dưới ánh đèn vàng nhạt. Tôi cầm lên, tim đập thình thịch không hiểu sao. Bà để lại lời nhắn gì mà không nói trực tiếp? Tôi mở ra đọc, từng dòng chữ như đâm thẳng vào lòng:
“Tuấn, con về muộn mẹ không chờ được. Cơm mẹ để đây, ăn xong nghỉ ngơi nhé. Nhưng mẹ muốn nói với con một chuyện. Hôm nay mẹ đi khám bác sĩ, họ bảo mẹ bị ung thư giai đoạn cuối. Mẹ không muốn vợ con con biết vội, để mẹ tự thu xếp. Con đừng buồn, mẹ sống đến giờ cũng mãn nguyện rồi.”
Tôi lặng người, tờ giấy rơi xuống bàn, tay chân bủn rủn. Ung thư giai đoạn cuối? Mẹ vợ tôi – người phụ nữ khỏe mạnh, lúc nào cũng cười nói, luôn chăm lo cho cả gia đình – lại đang mang trong mình căn bệnh quái ác đó sao? Tôi ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng. Cơm vẫn còn đó, nhưng tôi không nuốt nổi. Hình ảnh mẹ vợ sáng nay, vẫn tất bật nấu ăn, hỏi han tôi chuyện công việc, giờ đây hiện lên như một nhát dao cứa vào tim.
Tôi vội đứng dậy, định chạy lên phòng bà hỏi cho rõ, nhưng rồi khựng lại. Bà đã dặn đừng nói với ai, chắc bà muốn giữ bình yên cho gia đình này lâu nhất có thể. Tôi ôm mặt, nước mắt chảy dài trên má, cảm giác bất lực trào dâng. Cả ngày mệt mỏi làm việc, tôi chưa từng nghĩ rằng điều chờ mình khi về nhà không phải là bữa cơm ấm áp, mà là một bí mật đau lòng đến thế.
Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cầu thang. Quay lại, tôi thấy mẹ vợ đứng đó, tóc bạc lòa xòa, đôi mắt hiền từ nhìn tôi. “Tuấn, con đọc rồi à?” Bà hỏi, giọng bình thản đến lạ. Tôi gật đầu, nghẹn ngào không nói nên lời. Bà bước đến, đặt tay lên vai tôi: “Mẹ không sao đâu, con đừng khóc. Nhưng mẹ có một chuyện muốn nhờ.”
Tôi lau nước mắt, cố giữ bình tĩnh: “Mẹ cứ nói đi, con làm được mà.” Bà mỉm cười, rồi thì thầm: “Ngày mai mẹ sẽ nói với cả nhà, nhưng không phải về bệnh. Mẹ sẽ nói mẹ trúng số độc đắc, rồi đưa cả nhà đi du lịch một chuyến. Mẹ muốn mọi người vui vẻ bên nhau lần cuối. Con giúp mẹ nhé?”
Tờ giấy không chỉ là lời trăn trối về căn bệnh, mà còn mở ra một kế hoạch bất ngờ – mẹ vợ muốn biến nỗi buồn thành niềm vui, dùng lời nói dối về tiền bạc để tạo nên kỷ niệm cuối cùng cho gia đình. Tôi từ chỗ sững sờ vì đau thương, lại trở thành người đồng hành trong một vở kịch đầy yêu thương của bà.
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load