Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy. Chồng tôi bị tai nạn giao thông, gãy chân, phải nằm viện cả tuần. Nhà chỉ có hai vợ chồng và đứa con nhỏ mới ba tuổi, tôi không thể xoay sở nổi. Đắn đo mãi, tôi đành gọi điện nhờ chị dâu – chị Hạnh, người vốn nổi tiếng tốt tính trong họ hàng – trông giúp thằng bé mấy hôm để tôi lo cho chồng.
Chị Hạnh đồng ý ngay, còn bảo: “Em cứ yên tâm, chị chăm thằng cu như con chị vậy. Lo cho thằng Hùng đi, đừng nghĩ ngợi nhiều.” Nghe thế, tôi thở phào, cảm kích vô cùng. Tôi vội vàng gói ít đồ cho con, dặn dò vài câu rồi chạy thẳng lên viện.
Suốt mấy ngày ở bệnh viện, tôi quần quật bên chồng, đầu óc chỉ xoay quanh việc thuốc men, viện phí. Thỉnh thoảng gọi về hỏi thăm, chị Hạnh luôn cười: “Thằng bé ngoan lắm, em đừng lo. Chị cho nó ăn ngon, chơi vui, mọi thứ ổn cả.” Tôi tin chị tuyệt đối, còn nghĩ sau này phải hậu tạ chị một khoản kha khá cho xứng.
Đến ngày chồng tôi được xuất viện, tôi vội vàng về nhà chị Hạnh để đón con. Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy thằng bé ngồi chơi với một bộ đồ mới tinh, tóc cắt gọn gàng, mặt mày tươi tỉnh. Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy nó, quay sang cảm ơn chị rối rít: “Chị ơi, em không biết cảm ơn chị thế nào cho đủ. Chị vất vả quá, để em gửi chị chút tiền gọi là…”
Chị Hạnh xua tay, cười hiền: “Thôi, chị em trong nhà cả, tiền nong gì. Nhưng mà… chị có chuyện muốn nói với em.” Giọng chị bỗng trầm xuống, tôi linh cảm có điều gì không ổn.
Chị kéo tôi ra góc phòng, thì thầm: “Chị chăm thằng bé mấy hôm, thấy nó lanh lợi, đáng yêu quá. Chị với anh cả hiếm muộn bao năm nay, em cũng biết rồi. Nên… chị bàn với anh cả, muốn xin em nhận thằng bé làm con nuôi. Em với thằng Hùng còn trẻ, sau này đẻ thêm được. Chị hứa sẽ cho nó cuộc sống tốt nhất, không để nó thiệt thòi.”
Tôi đứng chết lặng, như bị ai tát thẳng vào mặt. Cái giá phải trả cho “công sức trông con” không phải tiền, không phải lời qua tiếng lại, mà là chính đứa con tôi dứt ruột đẻ ra! Tôi nghẹn họng, không thốt nên lời, chỉ ôm chặt thằng bé vào lòng, nước mắt rơi lã chã.
Chị Hạnh thấy vậy, vội vàng thanh minh: “Chị không ép em, chỉ là mong em suy nghĩ. Chị biết yêu cầu này quá đáng, nhưng chị thật lòng…” Tôi cắt lời chị, giọng run rẩy: “Chị, em cảm ơn chị đã chăm con em. Nhưng con em, em không bao giờ để ai mang đi.”
Tối đó, về nhà, tôi kể lại cho chồng. Anh ôm tôi, thở dài: “Chắc chị ấy khao khát có con quá nên mới vậy. Thôi, đừng trách chị.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không nguôi ám ảnh. Đêm ấy, tôi mơ thấy chị Hạnh bế thằng bé đi mất, còn tôi thì chạy theo gào khóc đến khản cổ.
Sáng hôm sau, chuông cửa reo. Tôi mở cửa, bất ngờ thấy chị Hạnh đứng đó, tay xách một túi đồ chơi cho thằng bé. Chị cười gượng: “Chị xin lỗi vì hôm qua. Chị sai rồi, đừng giận chị. Chị chỉ muốn đến thăm thằng bé thôi.” Tôi nhìn chị, rồi nhìn con trai đang chạy ùa ra ôm chân cô, lòng chợt nhẹ đi phần nào.
Nhưng cái kết thật sự khiến tôi sững sờ xảy ra vài tháng sau. Một hôm, chị Hạnh gọi điện, giọng hớn hở: “Em ơi, chị có thai rồi! Bác sĩ bảo là kỳ tích, chị không dám tin luôn!” Tôi bật cười qua điện thoại, vừa mừng cho chị, vừa thầm nghĩ: cuộc đời đúng là không ai đoán trước được. Từ chỗ suýt mất con, giờ tôi lại sắp có thêm một đứa cháu ruột.
News
M:ày nghĩ bọn ta:o ng::u để mà:y ôm hết cái nhà này à, dưới nền nhà có vàng bố ch:ô:n từ lâu!
Trước khi qua đời, bố mẹ tôi để lại một bản di chúc được viết tay, mực đã phai màu theo thời gian nhưng chữ nghĩa vẫn rõ ràng. Trong đó, căn nhà cổ hai tầng ở làng quê –…
Lương hưu của bố 50 triệu/tháng nhưng chỉ cho 10 triệu khi cưới nên tôi sinh lòng oá:n h:ậ:n
Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày cưới của mình, cái ngày mà tôi vừa hạnh phúc vừa ấm ức trong lòng. Bố tôi, một người đàn ông nghiêm nghị, từng là cán bộ cao cấp trước khi nghỉ hưu, đến…
Triệt phá nhà xưởng sản xuất “bột mì” với độ tinh khiết rất cao do 3 ông chủ Tung Của điều hành, thu giữ 1,4 tấn k:e
Trương Xuân Minh với vỏ bọc doanh nhân đã thuê hơn 1.300 m2 đất ở thành phố Nha Trang lắp đặt dây chuyền sản xuất ma túy, cho ra 1,4 tấn ketamin tinh khiết rất cao. Ngày 26/3, Cục Cảnh…
Thời gian trôi qua chiến tranh khé:p lại, ba trở về, sống một đời bình dị nhưng mang theo bí mật k:hủng kh:iếp
Năm 1972, ba tôi, một cậu trai gầy nhẳng 44kg, đứng trước bàn khám sức khỏe tòng quân. Với cái dáng người tong teo, ba sợ người ta không nhận, nên lén nhét hai cục đá vào túi quần, vừa…
Nếu chị chồng mua vàng ngay lúc đó, 1,5 tỷ của họ đã có thể mua được gần 19 lượng.
Hương và Tuấn lấy nhau đã được gần mười năm. Bảy năm trước, hai vợ chồng quyết định rời quê hương, khăn gói sang Nhật làm việc với hy vọng đổi đời. Cuộc sống xứ người không dễ dàng gì…
Thêm một người quen của Guang Hải thông tin về Huyên Thanh Chù: Vậy là có một thanh niên đã cảm hoá em nó b:ỏ nghề thành công
Chuyên gia Long Trần lên tiếng vụ Chu Thanh Huyền: “Quá khứ không tốt đẹp, học hết lớp 7 còn từng đi làm v-ị-n. Lấy được cầu thủ nổi tiếng cứ nghĩ bản thân mình là rồng – phượng có…
End of content
No more pages to load