Linh, một cô gái 22 tuổi, sở hữu vẻ đẹp mộc mạc nhưng cuốn hút với đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Cuộc sống của cô vốn bình dị cho đến khi mẹ cô, người thân duy nhất, đổ bệnh nặng. Bệnh viện đòi hỏi một khoản tiền lớn để phẫu thuật, vượt xa khả năng của Linh. Không còn lựa chọn, cô quyết định nhận lời làm ô sin cho ông Tư, một ông lão 70 tuổi sống cô độc trong căn nhà cũ kỹ ở ngoại ô.

Ông Tư gầy gò, tóc bạc phơ, đôi mắt lúc nào cũng đượm buồn. Người ta đồn ông keo kiệt, tính tình kỳ quặc, nhưng Linh không quan tâm. Công việc đơn giản: dọn dẹp, nấu ăn, chăm sóc ông mỗi ngày. Đổi lại, ông trả cô một khoản tiền đủ để tích góp cho mẹ. Dù đôi lúc ông Tư cáu gắt vô cớ hay lẩm bẩm những câu khó hiểu, Linh vẫn kiên nhẫn. Cô tự nhủ: “Chỉ cần mẹ khỏe lại, mình chịu được.”

Một hôm, trong lúc lau dọn gác xép đầy bụi, Linh vô tình làm rơi một chiếc hộp gỗ cũ. Nắp hộp bật mở, để lộ hàng chục bức thư tay đã ngả vàng cùng một tấm ảnh chụp một cô gái trẻ trông giống hệt cô. Kinh ngạc, Linh lén đọc một lá thư. Nội dung khiến cô lạnh người: đó là thư của một người mẹ gửi con gái, kể về việc bị chồng bạo hành, phải bỏ nhà đi khi đứa bé mới chào đời. Ngày tháng trên thư trùng khớp với năm sinh của Linh.

Tim Linh đập thình thịch. Cô lục thêm và tìm thấy một tờ giấy ghi chép nguệch ngoạc của ông Tư: “Con bé mất tích, lỗi của tao. Nếu tìm được nó, tao sẽ chuộc lỗi cả đời.” Linh bàng hoàng nhận ra ông Tư có thể là cha cô – người mà mẹ cô chưa từng nhắc đến. Nhưng tại sao ông không nhận ra cô? Hay ông cố tình giấu?

Đêm đó, Linh đối diện ông Tư, run rẩy hỏi: “Ông có từng bỏ rơi một đứa con không?” Ông lão sững sờ, đôi mắt mờ đục bỗng rưng rưng. Ông kể, nhiều năm trước, ông là một kẻ nghiện rượu, đánh đập vợ con. Vợ ông ôm con gái bỏ đi, để lại ông với nỗi ân hận gặm nhấm suốt đời. Ông không biết đứa bé còn sống hay đã chết, chỉ biết tìm kiếm trong vô vọng qua những lá thư không bao giờ được gửi.

Linh nghẹn ngào. Cô muốn hét lên rằng cô chính là đứa con ấy, nhưng nhìn ông Tư yếu ớt, cô lại im lặng. Mẹ cô từng nói: “Đừng bao giờ tha thứ cho kẻ đã làm ta đau.” Giờ đây, mẹ đang nằm viện, còn cha cô – người cô vô tình tìm thấy – lại là kẻ cô từng căm ghét qua lời kể.

Ngày mẹ Linh phẫu thuật thành công cũng là ngày ông Tư qua đời vì cơn đau tim đột ngột. Trước khi mất, ông nắm tay cô, thì thào: “Cảm ơn con, con bé giống con gái ta quá…” Linh khóc nức nở, nhưng không nói sự thật. Cô để ông ra đi mà không biết cô chính là máu mủ của ông.

Câu chuyện khép lại với Linh đứng trước mộ ông Tư, tay cầm bức ảnh cũ, lòng nặng trĩu. Cô đã cứu được mẹ, nhưng mất đi cơ hội làm lành với cha. Sự thật động trời ấy, cô chọn chôn vùi mãi mãi, để lại một nỗi day dứt không lời.