Hùng là một nhân viên văn phòng bình thường tại Công ty Cổ phần Tân Phát, một doanh nghiệp chuyên về xuất nhập khẩu ở Hà Nội. Anh làm việc ở bộ phận kế toán, công việc đều đặn từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, không quá áp lực nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt. Hùng luôn tự hào mình là người đúng giờ, chưa từng đi trễ hay về sớm dù chỉ một phút. Đồng nghiệp thường trêu anh là “cỗ máy thời gian”, nhưng Hùng chỉ cười, bảo rằng anh tôn trọng quy tắc và muốn giữ mọi thứ đúng như hợp đồng lao động đã ký.

Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều thứ Sáu cuối tháng 11 năm 2024. Hùng vừa tắt máy tính, chuẩn bị ra về đúng 5 giờ thì ông Tuấn – trưởng phòng kế toán – bước vào, tay cầm một xấp giấy tờ. “Hùng, ở lại làm nốt cái báo cáo này đi, gửi cho tôi trước 6 giờ nhé,” ông Tuấn nói, giọng ra lệnh hơn là nhờ vả. Hùng nhìn đồng hồ, rồi nhìn xấp giấy dày cộp, nhẹ nhàng đáp: “Thưa anh, giờ làm việc của tôi đã hết. Theo hợp đồng, tôi chỉ làm đến 5 giờ, trừ khi có thỏa thuận tăng ca và được trả thêm giờ.” Ông Tuấn cau mày, gằn giọng: “Cậu làm thêm có 5 phút thôi, đừng cứng nhắc thế. Tôi là sếp, tôi bảo thì cậu phải nghe.”

Hùng không phải người thích tranh cãi, nhưng anh cũng không phải người dễ khuất phục. Anh đứng dậy, lịch sự từ chối: “Xin lỗi anh, tôi không thể vi phạm nguyên tắc của mình. Nếu cần, anh có thể báo cáo với phòng nhân sự để sắp xếp chính thức.” Ông Tuấn tức tối, quát: “Cậu không làm thì nghỉ việc luôn đi! Đừng tưởng tôi không thay được cậu!” Hùng lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rời công ty mà không nói thêm lời nào.

Hôm sau, Hùng nhận được email từ phòng nhân sự thông báo chấm dứt hợp đồng lao động với lý do “không tuân thủ chỉ đạo cấp trên”. Anh sững sờ. Công việc này dù không phải giấc mơ lớn lao, nhưng là nguồn sống của anh và gia đình nhỏ. Hùng quyết định không im lặng. Anh tìm đến một luật sư quen biết, anh Minh, để hỏi ý kiến. Sau khi nghe câu chuyện, anh Minh cười lớn: “Chỉ vì 5 phút mà đuổi việc? Họ sai to rồi. Chúng ta sẽ kiện!”

Vụ kiện bắt đầu từ đó. Hùng cáo buộc Công ty Tân Phát vi phạm Luật Lao động khi ép buộc anh làm thêm giờ không thỏa thuận, đồng thời sa thải anh trái quy định. Công ty phản bác, cho rằng yêu cầu làm thêm 5 phút là “hợp lý” và nằm trong “trách nhiệm công việc”. Nhưng luật sư Minh nhanh chóng chỉ ra rằng, theo Bộ luật Lao động Việt Nam, bất kỳ giờ làm thêm nào cũng phải được thỏa thuận trước và trả lương tăng ít nhất bằng 150% tiền giờ làm chính thức. Hơn nữa, việc sa thải Hùng mà không có cảnh báo trước hay lý do chính đáng là vi phạm nghiêm trọng.

Phiên tòa kéo dài gần ba tháng, thu hút sự chú ý của báo chí và dư luận. Nhiều người lao động bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình trên mạng xã hội, biến Hùng thành biểu tượng cho những ai dám đứng lên đòi quyền lợi. Ngày phán quyết cuối cùng, không khí phòng xử căng như dây đàn. Thẩm phán tuyên bố: “Công ty Tân Phát đã vi phạm nghiêm trọng quy định lao động. Yêu cầu bồi thường cho anh Nguyễn Văn Hùng số tiền 1,7 tỷ đồng, bao gồm tiền lương bị mất, thiệt hại tinh thần và chi phí pháp lý.”

Cả phòng xử vỡ òa. Hùng không tin nổi vào tai mình – 1,7 tỷ đồng, một số tiền anh chưa từng mơ tới. Công ty Tân Phát thì chết lặng, ông Tuấn cúi mặt, có lẽ hối hận vì đã để 5 phút làm thêm giờ đẩy mọi thứ đi quá xa. Ra khỏi tòa, Hùng được đám đông chào đón như người hùng. Anh cười hiền, nói với báo chí: “Tôi không kiện vì tiền, tôi chỉ muốn công lý. Nhưng giờ có tiền rồi, chắc tôi sẽ mở một quán cà phê nhỏ, sống đúng giờ như tôi vẫn thích.”

Câu chuyện của Hùng lan truyền khắp nơi, trở thành bài học đắt giá cho các doanh nghiệp: đừng xem nhẹ quyền lợi của nhân viên, dù chỉ là 5 phút.