Tôi vẫn còn nhớ rõ cái ngày định mệnh ấy, ngày mà tôi tưởng rằng cuộc đời mình sắp bước sang một trang mới đầy hạnh phúc. Tôi và Lan, người yêu tôi suốt ba năm, đã lên kế hoạch đính hôn. Mọi thứ đã sẵn sàng: nhẫn đã mua, thiệp mời đã gửi, và gia đình hai bên đều rạng rỡ chờ đợi khoảnh khắc trọng đại. Nhưng rồi, vào đúng buổi chiều trước ngày đính hôn, một người phụ nữ lạ mặt xuất hiện trước cổng nhà tôi.
Cô ấy trông khắc khổ, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc. Trên tay cô là một cậu bé chừng 7 tuổi, gầy gò, tóc rối bù, nhưng đôi mắt sáng lạ thường. Mẹ tôi ra mở cổng, còn tôi đứng sau lưng, tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người phụ nữ không nói nhiều, chỉ nhìn thẳng vào tôi và gằn giọng:
“Anh còn nhớ tôi không? Đây là con anh đấy. Tôi không nuôi nổi nó nữa, anh tự lo đi!”
Tim tôi như ngừng đập. Mẹ tôi sững sờ, còn tôi thì hoang mang tột độ. “Con tôi? Cô là ai? Tôi chưa từng gặp cô bao giờ!” – tôi lắp bắp phản bác, nhưng cô ấy chỉ cười nhạt, ném xuống chân tôi một chiếc túi vải cũ kỹ rồi quay lưng bỏ đi, để lại cậu bé đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi.
Lan lúc đó cũng có mặt ở nhà tôi để chuẩn bị cho lễ đính hôn. Cô ấy nghe hết mọi chuyện, khuôn mặt tái nhợt. “Anh giải thích đi, chuyện này là sao?” – Lan hỏi, giọng run run. Tôi không biết phải nói gì, vì chính tôi cũng không hiểu nổi. Tôi thề với lòng rằng mình chưa từng gặp người phụ nữ kia, chưa từng làm gì để có một đứa con ngoài ý muốn. Nhưng sự xuất hiện của cậu bé và thái độ dứt khoát của người phụ nữ đó khiến mọi thứ trở nên rối loạn.
Mẹ tôi, sau phút bàng hoàng, nhặt chiếc túi vải lên và mở ra. Bên trong là vài bộ quần áo cũ của trẻ con, một tờ giấy ghi chú nguệch ngoạc, và… một tấm ảnh. Tấm ảnh chụp tôi cách đây 8 năm, trong một buổi tiệc sinh nhật của thằng bạn thân. Tôi đứng cạnh một cô gái, cười tươi, tay khoác vai cô ấy. Gương mặt cô gái trong ảnh chính là người phụ nữ vừa rời đi. Nhưng tôi thề, tôi không nhớ nổi cô ta là ai. 8 năm trước, tôi còn trẻ, sống phóng túng, hay đi tiệc tùng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại vướng vào chuyện nghiêm trọng đến vậy.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Lan đòi hủy đính hôn, mẹ tôi thì liên tục tra hỏi, còn cậu bé – được gọi là Tí – chỉ ngồi im lặng ở góc nhà, không nói gì ngoài việc hỏi: “Chú có phải bố cháu không?” Câu hỏi của nó như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi quyết định phải tìm ra sự thật.
Sáng hôm sau, tôi mang tấm ảnh đến gặp thằng bạn thân ngày xưa – người tổ chức bữa tiệc sinh nhật năm ấy. Nó nhìn ảnh, nhíu mày hồi lâu rồi nói: “Mày không nhớ thật à? Cô này là Hương, em họ tao. Đêm đó mày say xỉn, hai người có vẻ thân thiết lắm, nhưng tao không nghĩ chuyện gì nghiêm trọng xảy ra cả. Sau đó cô ấy biến mất khỏi gia đình tao luôn, không ai liên lạc được.”
Tôi bắt đầu lần theo manh mối. Hương giờ sống ở một vùng quê cách thành phố hơn 100 cây số. Tôi tìm đến nơi, đối mặt với cô ấy lần nữa. Hương nhìn tôi, ánh mắt đầy oán hận: “Anh không nhớ, nhưng tôi thì nhớ. Đêm đó anh say, tôi cũng say, và chuyện không nên xảy ra đã xảy ra. Tôi mang thai, không dám nói với ai, bỏ đi sống một mình. Giờ tôi bệnh nặng, không còn sống được bao lâu, nên phải mang thằng Tí đến cho anh.”
Tôi chết lặng. Dù không nhớ rõ, nhưng lời cô ấy nói có sức thuyết phục kỳ lạ. Tôi đòi xét nghiệm ADN để xác minh, và Hương đồng ý. Trong thời gian chờ kết quả, tôi bắt đầu để ý đến Tí nhiều hơn. Cậu bé thông minh, lanh lợi, và kỳ lạ thay, nó có cái tật hay nhíu mày giống hệt tôi mỗi khi suy nghĩ. Lan dần nguôi giận, thậm chí còn đến chơi với Tí, dù vẫn chưa quyết định có tha thứ cho tôi hay không.
Một tuần sau, kết quả xét nghiệm ADN đến tay tôi. Tôi mở phong bì, tim đập thình thịch. Và rồi… tôi sốc nặng. Tí không phải con tôi. ADN không trùng khớp. Tôi lập tức tìm Hương để chất vấn, nhưng cô ấy đã biến mất, căn nhà trọ giờ trống không. Chỉ còn lại một mẩu giấy nhỏ trên bàn: “Xin lỗi anh. Tôi không còn cách nào khác. Tí là con của người yêu cũ tôi, anh ấy đã chết. Tôi biết anh là người tốt, nên muốn giao thằng bé cho anh trước khi tôi ra đi mãi mãi.”
Tôi đứng đó, vừa giận vừa thương. Hương đã dàn dựng tất cả, dựa trên một ký ức mơ hồ của tôi để đánh lừa tôi nhận nuôi Tí. Nhưng điều bất ngờ nhất là khi tôi trở về nhà, Lan đang chơi đùa với Tí, mỉm cười dịu dàng. Cô ấy nói: “Dù sao đi nữa, em thấy thương thằng bé. Nếu anh muốn, tụi mình vẫn có thể làm lễ đính hôn… và nhận nuôi nó.”
Tôi ôm lấy Lan, nước mắt lăn dài. Bí mật 8 năm trước hóa ra không phải là sự thật về tôi, mà là một lời nói dối đầy nhân tính của một người mẹ sắp chết. Tí không phải con tôi, nhưng từ hôm đó, nó trở thành một phần trong gia đình chúng tôi – một cái kết không ai ngờ tới.
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load