Nửa đêm, tôi đang mơ màng thì tiếng rung của chiếc điện thoại trên bàn đầu giường kéo tôi tỉnh giấc. Màn hình sáng lên trong bóng tối, tôi liếc sang thấy tên chồng – Hoàng – hiện lên cùng một dòng tin nhắn ngắn gọn: “Tức đến mất ngủ và có ý định ly hôn.” Tim tôi đập thình thịch, đầu óc quay cuồng. Ai nhắn? Tại sao lại nhắn vào giờ này? Và quan trọng hơn, ý định ly hôn là sao?

Tôi với tay lấy điện thoại, tay run run mở khóa. Tin nhắn đến từ một số lạ, không lưu tên. Tôi nhìn chồng, anh vẫn ngủ say, hơi thở đều đều, chẳng hề hay biết gì. Một cảm giác nghi ngờ lẫn sợ hãi trào lên. Lẽ nào anh đang giấu tôi điều gì? Tôi lặng lẽ rời giường, ôm điện thoại vào phòng khách, quyết định đào sâu hơn.

Trước tiên, tôi kiểm tra lại tin nhắn. Không có thêm manh mối nào ngoài 5 từ ấy. Tôi thử gọi lại số đó, nhưng chuông vừa reo một tiếng thì bị cắt ngay, như thể ai đó cố tình tắt máy. Càng nghĩ, tôi càng thấy bất an. Tôi mở danh bạ của Hoàng, lướt qua từng tên, cố tìm một cái gì đó khả nghi nhưng chẳng có gì bất thường. Rồi tôi sực nhớ: tuần trước, Hoàng từng nhắc đến một đồng nghiệp nữ, tên Linh, người hay nhắn tin hỏi công việc ngay cả ngoài giờ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là chuyện bình thường, nhưng giờ thì…

Tôi quyết định tra cứu số điện thoại lạ trên mạng. Một trang web tìm kiếm thông tin xuất hiện, tôi nhập số vào và chờ đợi. Kết quả hiện ra: số đó đăng ký dưới tên Nguyễn Thị Linh, trùng khớp với cái tên Hoàng từng nhắc. Trái tim tôi như rơi xuống vực. Tôi lục lại trí nhớ, Hoàng gần đây hay về muộn, bảo là họp hành, nhưng có lần tôi thoáng ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên áo anh – mùi không phải của tôi.

Đầu óc tôi rối bời, tôi mở ứng dụng tin nhắn cũ trên điện thoại anh, tìm kiếm số của Linh. Không ngoài dự đoán, có hàng loạt tin nhắn giữa hai người, kéo dài mấy tháng nay. Ban đầu là công việc, nhưng dần dần, nội dung chuyển sang thân mật hơn: “Hôm nay anh thế nào?”, “Em nhớ anh”, rồi cả “Chị ấy có nghi ngờ không?”. Tôi chết lặng. Nhưng điều kỳ lạ là Hoàng luôn trả lời ngắn gọn, thậm chí đôi lúc còn tỏ ra khó chịu: “Đừng nhắn nữa, anh có gia đình rồi.”

Vậy dòng tin nhắn nửa đêm kia là sao? Tôi quay lại nhìn số lạ. Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên: liệu đây có phải là trò chơi của Linh, cố tình phá hoại? Tôi kiểm tra kỹ hơn và phát hiện Hoàng từng chặn số này cách đây vài tuần, nhưng có vẻ cô ta dùng sim khác để nhắn tiếp. Dòng tin nhắn ấy không phải dành cho tôi, mà là một lời đe dọa gửi nhầm – có lẽ Linh tức giận vì bị Hoàng từ chối.

Tôi ngồi đó, vừa nhẹ nhõm vừa tức tối. Nhẹ nhõm vì chồng tôi không phản bội, nhưng tức vì anh không kể tôi nghe chuyện này. Sáng hôm sau, khi Hoàng tỉnh dậy, tôi đặt điện thoại trước mặt anh, lạnh lùng hỏi: “Linh là ai, và tại sao cô ta muốn anh ly hôn?”. Mặt Hoàng tái mét, anh lắp bắp giải thích: Linh là đồng nghiệp cũ, từng thích anh, nhưng anh đã từ chối và cắt liên lạc. Anh không nói vì sợ tôi hiểu lầm.

Câu chuyện kết thúc với một cuộc tranh cãi nảy lửa, nhưng tôi chọn tin chồng. Dù vậy, từ đó, tôi yêu cầu anh đổi số điện thoại và minh bạch mọi thứ. Còn Linh, tôi không bao giờ gặp, nhưng chắc chắn cô ta đã đạt được mục đích: làm tôi mất ngủ cả tuần sau đó.