Cuối tuần trước, bố chồng tôi từ quê lên chơi. Ông mang theo một món quà đặc biệt: một bình rượu rắn. Bình rượu bằng thủy tinh cũ kỹ, bên trong là một con rắn hổ mang cuộn tròn, đôi mắt vẫn sáng quắc dù đã ngâm trong rượu hàng chục năm. Ông bảo đây là “rượu quý” nhà tự ngâm, lấy từ con rắn bắt được trên đồi sau nhà, ngâm cùng các loại thảo dược gia truyền. “Uống vào khỏe lắm, thằng Nam chịu khó thử đi,” ông cười, vỗ vai chồng tôi. Tôi thì hơi rùng mình nhìn con rắn trừng trừng trong bình, nhưng Nam – chồng tôi – lại tỏ ra tò mò. Anh vốn thích mấy thứ lạ lùng, nên gật đầu ngay: “Con cảm ơn bố, tối nay con thử xem sao.”

Tại sao rắn ngâm trong rượu cả năm trời vẫn có thể sống dậy tấn công con người?

Tối đó, sau bữa cơm, Nam lấy bình rượu ra. Tôi ngồi bên cạnh, vừa tò mò vừa lo, nhắc anh: “Uống ít thôi, không biết rượu này thế nào đâu.” Anh cười xòa, rót một chén nhỏ, ngửi ngửi rồi nhấp thử. “Hơi đắng, nhưng thơm thật,” anh bảo, rồi uống cạn chén. Tôi quan sát kỹ, sợ anh bị làm sao, nhưng lúc đầu chẳng có gì lạ. Nam vẫn ngồi xem tivi, cười nói bình thường. Tôi thở phào, nghĩ chắc chỉ là rượu quê mạnh hơn bình thường thôi.

Nhưng đến nửa đêm, chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Tôi đang ngủ thì giật mình tỉnh dậy vì tiếng động lạ trong phòng khách. Mở mắt ra, không thấy Nam nằm cạnh. Tôi hoảng hốt bật dậy, chạy ra thì thấy anh đứng giữa phòng, tay cầm bình rượu rắn, mắt sáng rực như bị thôi miên. “Anh làm gì thế?” tôi hỏi, giọng run run. Nam quay lại, cười toe toét: “Em biết không, anh nghe thấy nó nói!” Tôi ngớ người: “Ai nói? Anh say rồi hả?” Anh chỉ vào bình rượu, thì thào: “Con rắn. Nó bảo anh đi tìm kho báu.”

Chồng tôi phải nhập viện vì bị ngộ độc rượu rắn. (Ảnh minh họa)

Tôi lạnh sống lưng, nghĩ chắc anh uống say rồi sinh ảo giác. Nhưng Nam không có vẻ gì là say. Anh tỉnh táo lạ thường, giọng hào hứng như đứa trẻ vừa phát hiện ra điều kỳ diệu. “Nó bảo kho báu ở dưới gốc cây đa sau nhà mình ở quê. Anh phải về đó ngay!” Tôi cố kéo anh lại, nhưng Nam nhất quyết không nghe, cứ lẩm bẩm về “kho báu” và “lời con rắn”. Cuối cùng, để anh bình tĩnh, tôi đành hứa sáng mai sẽ gọi bố chồng lên hỏi rõ về bình rượu.

Sáng hôm sau, bố chồng đến. Nghe tôi kể, ông trầm ngâm một lúc rồi phá lên cười: “Thằng này nhạy thật! Rượu đấy không phải để uống chơi đâu. Nhà ta có truyền thuyết rằng ai uống rượu rắn này mà nghe được tiếng rắn thì sẽ tìm ra bí mật gia tộc.” Tôi và Nam nhìn nhau, không hiểu ông nói thật hay đùa. Nhưng Nam vẫn kiên quyết: “Con phải về quê đào thử!” Tôi đành chiều anh, nghĩ chắc anh bị ám ảnh tạm thời, đào không ra gì thì anh sẽ tỉnh.

Hai ngày sau, chúng tôi về quê. Nam mang theo cuốc xẻng, thẳng tiến đến gốc cây đa sau nhà. Tôi đứng nhìn, vừa buồn cười vừa lo anh thất vọng. Anh đào được chừng nửa tiếng, mồ hôi nhễ nhại, thì đột nhiên cây cuốc chạm vào thứ gì cứng. “Có thật rồi!” Nam reo lên, giọng run run. Tôi ngó xuống, thấy một cái hòm gỗ nhỏ, cũ kỹ, phủ đầy đất. Nam mở hòm ra, bên trong là một xấp giấy vàng mã, vài đồng tiền cổ và… một bức thư viết tay đã ngả màu thời gian.

Bức thư là của ông cố nội Nam, viết rằng gia tộc từng chôn một “kho báu” ở đây để tránh giặc cướp thời chiến loạn, nhưng không phải vàng bạc, mà là công thức ngâm rượu rắn gia truyền – thứ rượu có thể “gọi hồn” người uống, dẫn họ đến những bí mật bị lãng quên. Nam đọc xong, ôm bụng cười: “Thì ra kho báu là rượu! Nhưng mà hay thật, anh cứ tưởng có vàng cơ!” Tôi cũng bật cười theo, nghĩ chuyện này đúng là kỳ lạ ngoài sức tưởng tượng.

Đêm đó, Nam lại rót một chén rượu rắn, nháy mắt với tôi: “Giờ anh biết cách làm rồi, để anh thử gọi con rắn lần nữa xem nó chỉ gì tiếp theo!” Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc: liệu cái bình rượu ấy có còn bí mật nào nữa không?