Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày bình thường lại có thể biến thành vết cắt sâu hoắm trong lòng mình như vậy. Hôm đó, tôi được nghỉ làm sớm vì sếp đột nhiên hủy cuộc họp. Thay vì la cà đâu đó, tôi quyết định về nhà, muốn dành chút thời gian hiếm hoi bên mẹ. Đã lâu rồi tôi không trò chuyện tử tế với bà, công việc cuốn tôi đi như cơn lốc, để lại mẹ lặng lẽ trong căn nhà trống trải.
Khi đẩy cửa bước vào, tôi nghe tiếng động lạ từ bếp. Tiếng lạch cạch, tiếng nước chảy, xen lẫn âm thanh gì đó nghèn nghẹt như tiếng khóc bị kìm nén. Tôi bước nhẹ, không gọi to, chỉ muốn bất ngờ xem mẹ đang làm gì. Nhưng khi vừa chạm đến khung cửa bếp, tôi chết lặng. Mẹ ngồi đó, trên sàn nhà lạnh lẽo, tay run rẩy cầm con dao nhỏ, từng nhát cắt vụng về vào mớ rau đã héo úa. Trước mặt bà là một đĩa cơm nguội ngắt, bên cạnh là chai nước mắm gần cạn và vài mẩu cá khô cháy đen. Bà nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa lau nước mắt, miệng lẩm bẩm: “Phải tiết kiệm… để nó đỡ khổ…”
Tôi đứng như trời trồng, tim thắt lại. Mẹ tôi, người phụ nữ cả đời tần tảo nuôi tôi khôn lớn, giờ đây lại tự biến mình thành cái bóng câm lặng vì không muốn tôi phải lo lắng. Tôi luôn nghĩ mình đã chăm lo đủ cho bà – tiền gửi hàng tháng, nhà cửa đầy đủ tiện nghi – nhưng tôi chưa từng hỏi bà sống thế nào, ăn uống ra sao. Tôi cứ mải miết chạy theo cuộc sống của riêng mình, để mẹ tự giam mình trong sự hy sinh mà tôi không hề hay biết.
Không nói một lời, tôi lao đến đỡ mẹ dậy, nước mắt trào ra không kiểm soát. “Mẹ, sao mẹ không nói với con?” – giọng tôi vỡ òa. Bà chỉ cười nhạt, bàn tay gầy guộc nắm lấy tay tôi: “Mẹ không sao, con đừng lo…” Nhưng tôi biết, bà không ổn, và tôi là kẻ tệ bạc đã để bà rơi vào cảnh này.
Ngay lập tức, tôi thu dọn vài thứ cần thiết, gọi xe, đưa mẹ về quê. Tôi muốn bà được nghỉ ngơi, được sống lại những ngày tháng thanh thản bên đồng ruộng, bên những người họ hàng thân thiết mà bà đã xa cách quá lâu. Trên đường đi, tôi tự nhủ sẽ dành nhiều thời gian hơn cho mẹ, sẽ bù đắp những tháng năm tôi vô tâm. Nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu, day dứt không nguôi. Tôi ân hận vì đã không nhận ra sớm hơn, vì đã để mẹ chịu đựng một mình.
Đến nơi, mẹ tôi dường như tươi tỉnh hơn. Bà cười nhiều hơn, kể tôi nghe những câu chuyện cũ mà tôi đã quên mất. Tôi nghĩ mọi thứ rồi sẽ ổn, rằng tôi còn cơ hội sửa sai. Nhưng đêm đó, khi tôi đang pha trà cho mẹ, bà đột nhiên ngã xuống. Cơn đột quỵ ập đến bất ngờ, không một dấu hiệu báo trước. Tôi gào khóc, ôm chặt mẹ, nhưng bà đã rời xa tôi mãi mãi, ngay khi tôi vừa kịp nhận ra mình nợ bà nhiều đến nhường nào.
Cái kết không phải là sự đoàn viên ấm áp như tôi tưởng. Nó là tiếng chuông lạnh lùng nhắc tôi rằng, đôi khi, sự ân hận dù khắc khoải đến đâu cũng không thể kéo lại những gì đã mất.
News
Cha mẹ bỏ đi tìm hạnh phúc riêng, 4 đứa trẻ bơ vơ: “Tại sao cha mẹ chỉ biết đ:;ẻ mà không biết nuôi dạy tụi con?”
Trong một ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa những cánh đồng lúa bạt ngàn, bốn anh em – Hùng, Lan, Tí và bé Mỡ – sống chen chúc trong căn nhà lụp xụp mà cha mẹ chúng để lại….
Cách đây hai năm, giá vàng đang ở mức 75 triệu đồng một lượng, Tôi có trong tay 10 lượng vàng, tích cóp từ bao năm làm lụng vất vả
Tôi tên là Hùng, một người đàn ông bình thường sống ở vùng ngoại ô Sài Gòn. Cuộc sống của tôi vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt, chỉ xoay quanh việc buôn bán nhỏ lẻ và chăm lo cho…
Chăm sóc bố chồng 13 năm con dâu được thừa kế 3 triệu: Đến ngân hàng rút tiền mà chết lặng với câu nói của nhân viên
“Mười ba năm và câu nói chết lặng” Hương lấy chồng khi cô vừa tròn hai mươi. Một cô gái quê giản dị, chẳng mơ mộng gì ngoài việc xây dựng một gia đình nhỏ hạnh phúc. Chồng cô, Nam,…
Chồng cũ đem 3 tỷ đến đòi gặp con, tôi dẫn anh ta vào căn phòng tối, nhìn tấm ảnh mà anh quỵ xuống khóc
Mười năm kể từ ngày ly hôn, tôi tưởng mình đã khóa chặt quá khứ vào một góc khuất không ai chạm tới. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi với anh để lại cho tôi một vết sẹo dài trong lòng…
“Con ơi, nhà mình khó quá, phải cầm sổ đỏ rồi…”
Bốn năm, gần một nghìn năm trăm ngày, tôi cắm mặt vào công việc, từ sáng sớm đến đêm muộn, chẳng dám nghỉ ngơi, chẳng dám mơ mộng. Mỗi tháng, lương vừa về là tôi gửi ngay về quê, chỉ…
Nữ lái xe Trường Sơn và 40 bức thư tình của chàng công binh
Trên con đường mòn Hồ Chí Minh bụi đỏ mịt mù, tiếng động cơ xe tải gầm vang hòa cùng tiếng chim rừng thưa thớt. Chiến tranh đang ở giai đoạn khốc liệt nhất, và những chuyến xe chở hàng…
End of content
No more pages to load