Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày bình thường lại có thể biến thành vết cắt sâu hoắm trong lòng mình như vậy. Hôm đó, tôi được nghỉ làm sớm vì sếp đột nhiên hủy cuộc họp. Thay vì la cà đâu đó, tôi quyết định về nhà, muốn dành chút thời gian hiếm hoi bên mẹ. Đã lâu rồi tôi không trò chuyện tử tế với bà, công việc cuốn tôi đi như cơn lốc, để lại mẹ lặng lẽ trong căn nhà trống trải.
Khi đẩy cửa bước vào, tôi nghe tiếng động lạ từ bếp. Tiếng lạch cạch, tiếng nước chảy, xen lẫn âm thanh gì đó nghèn nghẹt như tiếng khóc bị kìm nén. Tôi bước nhẹ, không gọi to, chỉ muốn bất ngờ xem mẹ đang làm gì. Nhưng khi vừa chạm đến khung cửa bếp, tôi chết lặng. Mẹ ngồi đó, trên sàn nhà lạnh lẽo, tay run rẩy cầm con dao nhỏ, từng nhát cắt vụng về vào mớ rau đã héo úa. Trước mặt bà là một đĩa cơm nguội ngắt, bên cạnh là chai nước mắm gần cạn và vài mẩu cá khô cháy đen. Bà nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa lau nước mắt, miệng lẩm bẩm: “Phải tiết kiệm… để nó đỡ khổ…”
Tôi đứng như trời trồng, tim thắt lại. Mẹ tôi, người phụ nữ cả đời tần tảo nuôi tôi khôn lớn, giờ đây lại tự biến mình thành cái bóng câm lặng vì không muốn tôi phải lo lắng. Tôi luôn nghĩ mình đã chăm lo đủ cho bà – tiền gửi hàng tháng, nhà cửa đầy đủ tiện nghi – nhưng tôi chưa từng hỏi bà sống thế nào, ăn uống ra sao. Tôi cứ mải miết chạy theo cuộc sống của riêng mình, để mẹ tự giam mình trong sự hy sinh mà tôi không hề hay biết.
Không nói một lời, tôi lao đến đỡ mẹ dậy, nước mắt trào ra không kiểm soát. “Mẹ, sao mẹ không nói với con?” – giọng tôi vỡ òa. Bà chỉ cười nhạt, bàn tay gầy guộc nắm lấy tay tôi: “Mẹ không sao, con đừng lo…” Nhưng tôi biết, bà không ổn, và tôi là kẻ tệ bạc đã để bà rơi vào cảnh này.
Ngay lập tức, tôi thu dọn vài thứ cần thiết, gọi xe, đưa mẹ về quê. Tôi muốn bà được nghỉ ngơi, được sống lại những ngày tháng thanh thản bên đồng ruộng, bên những người họ hàng thân thiết mà bà đã xa cách quá lâu. Trên đường đi, tôi tự nhủ sẽ dành nhiều thời gian hơn cho mẹ, sẽ bù đắp những tháng năm tôi vô tâm. Nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu, day dứt không nguôi. Tôi ân hận vì đã không nhận ra sớm hơn, vì đã để mẹ chịu đựng một mình.
Đến nơi, mẹ tôi dường như tươi tỉnh hơn. Bà cười nhiều hơn, kể tôi nghe những câu chuyện cũ mà tôi đã quên mất. Tôi nghĩ mọi thứ rồi sẽ ổn, rằng tôi còn cơ hội sửa sai. Nhưng đêm đó, khi tôi đang pha trà cho mẹ, bà đột nhiên ngã xuống. Cơn đột quỵ ập đến bất ngờ, không một dấu hiệu báo trước. Tôi gào khóc, ôm chặt mẹ, nhưng bà đã rời xa tôi mãi mãi, ngay khi tôi vừa kịp nhận ra mình nợ bà nhiều đến nhường nào.
Cái kết không phải là sự đoàn viên ấm áp như tôi tưởng. Nó là tiếng chuông lạnh lùng nhắc tôi rằng, đôi khi, sự ân hận dù khắc khoải đến đâu cũng không thể kéo lại những gì đã mất.
News
“Hố t:ử thần” nu:ốt ng/ười ở Bắc Kạn: Diện tích ngày càng mở rộng, đu dây xuống kiếm nhưng không thấy gì ngoài…
“Hố t;ử thần” trên Quốc lộ 3B tiếp tục sụt lún, miệng hố mở rộng hơn lúc ban đầu, mực nước dâng cao gây khó khăn cho công tác tìm kiếm nạn nhân mất tích. Sáng 4/6, bà Hoàng Thị…
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
End of content
No more pages to load