Ngày cưới của Loan – em gái vợ tôi – diễn ra trong một nhà hàng sang trọng bên phía nhà vợ. Tôi, một anh chàng rể nghèo, vốn chẳng quen với những bữa tiệc xa hoa như thế. Suốt mấy năm lấy Hạnh, tôi luôn bị cả họ nhà vợ coi thường. Nhà tôi nghèo, bố mẹ làm ruộng, còn tôi chỉ là một anh thợ sửa xe với đôi tay lấm lem dầu mỡ. Hạnh yêu tôi thật lòng, nhưng cả họ thì không. Họ luôn bóng gió rằng tôi “đào mỏ”, rằng tôi chẳng xứng với con gái cưng của dòng họ giàu có.
Hôm ấy, tôi mặc bộ vest cũ mèm – bộ duy nhất tôi có – đến dự tiệc. Bàn tiệc đầy ắp sơn hào hải vị: tôm hùm, cua biển, thịt bò nhập khẩu, rượu ngoại đắt tiền. Tôi ngồi nép vào góc, chẳng dám gắp nhiều, chỉ sợ người ta lại xì xào. Nhưng đến cuối tiệc, khi mọi người đã no say, tôi lặng lẽ lấy túi nilon trong cặp ra, gói ghém mấy miếng tôm, ít bánh ngọt và vài lát thịt còn sót lại trên bàn. Hạnh thấy vậy, khẽ kéo tay tôi: “Anh làm gì thế? Để người ta cười cho!” Tôi chỉ cười nhẹ: “Kệ, đồ ngon bỏ phí uổng.”
Chẳng ngoài dự đoán, cả họ nhà vợ bắt đầu xầm xì. Bà cô lớn tuổi nhất, giọng the thé: “Trời ơi, rể gì mà kỳ cục vậy? Đi ăn cưới còn gói đồ mang về, quê chết đi được!” Ông chú họ nhấp ly rượu, cười khẩy: “Đúng là dân nghèo, tham ăn tham uống, mất mặt dòng họ.” Tiếng cười vang lên khắp bàn, ánh mắt khinh miệt chĩa về phía tôi. Hạnh cúi đầu, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi vẫn lặng thinh, bỏ túi đồ vào cặp, chẳng nói gì.
Tiệc tan, mọi người ra về, chỉ còn tôi và Hạnh ở lại dọn dẹp cùng cô dâu chú rể. Đúng lúc ấy, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị bước vào, tay cầm chiếc túi giống hệt túi tôi vừa gói. Ông hỏi lớn: “Ai vừa gói đồ ăn thừa mang về vậy?” Cả họ quay lại, tưởng ông ta định chê bai thêm, vài người còn chỉ tay về phía tôi, cười cợt: “Nó đấy, thằng rể nghèo!”
Nhưng ông ta không cười. Ông bước tới, vỗ vai tôi, giọng trầm ấm: “Cậu là người tốt. Tôi là quản lý nhà hàng này. Mỗi ngày, chỗ đồ ăn thừa như thế bị đổ đi không thương tiếc. Hôm qua, tôi thấy cậu mang đồ về cho mấy đứa trẻ lang thang ngoài kia, đúng không?”
Cả họ im bặt. Hạnh ngước lên nhìn tôi, mắt tròn xoe. Tôi gật đầu, hơi ngượng: “Dạ, hôm qua tôi đi ngang thấy tụi nhỏ đói quá, tiện có đồ ăn nên mang cho. Hôm nay cũng định vậy.”
Ông quản lý cười lớn: “Cậu biết không, nhà hàng tôi có chương trình từ thiện, gom đồ ăn thừa cho trẻ em nghèo, nhưng ít ai chịu làm vì ngại. Cậu là người đầu tiên tôi thấy tự nguyện làm việc đó mà không cần ai nói.” Ông quay sang cả họ, giọng nghiêm nghị: “Các người chê cậu ấy, nhưng cậu ấy có tấm lòng mà nhiều người giàu ở đây không có đâu.”
Không khí bỗng chùng xuống. Bà cô im thin thít, ông chú họ lảng tránh ánh mắt. Hạnh nắm tay tôi, nước mắt lăn dài: “Anh… sao không nói với em?” Tôi chỉ cười: “Nói làm gì, anh quen bị chê rồi.”
Đúng lúc ấy, ông quản lý nhìn tôi, hỏi thêm: “Cậu làm nghề gì mà rảnh rỗi đi giúp người vậy?” Tôi đáp nhỏ: “Dạ, tôi sửa xe máy, cũng bình thường thôi.” Ông gật gù, rồi bất ngờ rút từ túi áo một tấm danh thiếp, đưa cho tôi: “Cậu cầm cái này. Tôi có người bạn đang cần thợ giỏi mở gara ô tô lớn, lương cao lắm. Cậu mà nhận, đời cậu đổi luôn.”
Cả họ nghe xong, mắt tròn mắt dẹt. Nhưng cú twist thật sự đến khi ông quản lý quay sang Hạnh, cười bí ẩn: “Cô là vợ cậu ấy đúng không? Tốt lắm. Tôi là chú ruột của cô, mấy năm nay đi nước ngoài, giờ mới về. Nhà mình giàu thật, nhưng chẳng ai biết tôi từng nghèo như cậu ấy đâu. Hôm nay tôi cố tình đến xem thằng rể này thế nào, hóa ra nó đáng giá hơn cả dòng họ cộng lại!”
Cả đám họ nhà vợ đứng hình, miệng há hốc. Bà cô đánh rơi ly rượu, ông chú suýt nghẹn. Hạnh ôm chầm lấy tôi, vừa khóc vừa cười. Còn tôi, tay cầm tấm danh thiếp, chỉ biết ngẩn người. Từ một thằng rể nghèo bị khinh, tôi không chỉ được minh oan mà còn bất ngờ trở thành “báu vật” của cả dòng họ – nhờ chính túi đồ ăn thừa mà họ từng chế giễu.
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load