Vợ tôi, Lan, có một sở thích kỳ lạ mà tôi chưa bao giờ hiểu nổi: thích bắt cá trê ngoài đầm. Cứ đến cuối tuần, khi công ty cho nghỉ, cô ấy lại xách chiếc giỏ tre cũ kỹ, đội nón lá, cười tươi rói bảo tôi: “Anh ở nhà nhé, em đi bắt cá đây!” Tôi chỉ gật đầu, nghĩ rằng đó là cách cô ấy thư giãn sau một tuần làm việc căng thẳng. Có hôm Lan mang về cả chục cân cá trê, da trơn nhẫy, mắt lồi đặc trưng. Tôi hỏi: “Em bắt ở đâu mà lắm thế?” Cô ấy chỉ cười, đáp gọn: “Đầm gần nhà thôi, anh không biết đâu.”

Thú thật, tôi chẳng nghi ngờ gì nhiều. Lan là người phụ nữ chăm chỉ, hiền lành, hơn mười năm chung sống chưa từng khiến tôi phải bận tâm. Nhưng dần dà, cái sở thích ấy bắt đầu khiến tôi tò mò. Ai đời cứ cuối tuần lại đi bắt cá, mà tuần nào cũng trúng đậm thế sao nổi? Đầm gần nhà thì nhỏ xíu, nước cạn, làm gì có nhiều cá trê đến vậy? Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu: hay là vợ mình có bí mật gì?

Người Sài Gòn bắt được cá trê vàng sau trận mưa kỷ lục

Tôi quyết định bí mật theo dõi Lan vào một buổi sáng thứ bảy. Cô ấy vẫn như mọi khi, xách giỏ, mặc áo dài tay chống nắng, bước ra khỏi nhà với vẻ hào hứng. Tôi giữ khoảng cách, lặng lẽ bám theo. Nhưng lạ thay, Lan không rẽ về phía đầm cá như tôi tưởng. Cô ấy đi qua con đường mòn, vượt cánh đồng, rồi dừng lại trước một ngôi nhà nghỉ ven quốc lộ – cái nhà nghỉ tồi tàn mà dân quanh đây vẫn hay xì xào bàn tán.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi nép vào gốc cây, nhìn Lan bước thẳng vào trong, không chút do dự. Một lúc sau, qua khung cửa sổ mờ đục, tôi thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước ra đón cô ấy. Họ nói gì đó, rồi Lan đưa tay ra, như thể trao đổi thứ gì. Tôi không thể tin vào mắt mình. Vợ tôi, người tôi tin tưởng bấy lâu, lại đến đây để làm gì? Người đàn ông kia là ai? Tôi đứng chết lặng, cảm giác như trời đất sụp xuống.

Nhưng điều khiến tôi buồn hơn cả không phải là cảnh tượng ấy. Khi người đàn ông quay mặt lại, tôi nhận ra đó là Hùng – thằng bạn thân từ thời đại học của tôi. Hùng từng giúp đỡ tôi rất nhiều, từng là người tôi tin cậy nhất ngoài Lan. Giờ đây, cả hai người tôi yêu quý nhất lại đứng đó, trong cái nhà nghỉ rẻ tiền, như thể đang giễu cợt lòng tin của tôi.

Tôi không bước vào đối chất. Tôi quay về, ngồi thẫn thờ trong căn nhà trống. Chiều muộn, Lan trở về, tay xách giỏ đầy cá trê, miệng cười tươi: “Hôm nay trúng mánh anh ạ, cá to lắm!” Tôi nhìn cô ấy, muốn hỏi, muốn hét lên, nhưng chỉ gật đầu, nuốt chặt nỗi đau vào lòng.

Từ hôm ấy, mỗi lần Lan xách giỏ đi “bắt cá”, tôi không còn hỏi nữa. Có lẽ, cái đầm thật sự không bao giờ là nơi cô ấy đến. Và con cá trê lớn nhất mà tôi bắt được, hóa ra lại là sự thật đắng ngắt về chính cuộc đời mình.